Một người trung niên mặc áo cà sa màu xanh nhạt, đội một chiếc mũ tròn Lục Hợp dưa chuột, trên khảm một khối Phỉ Thúy hảo hạng xanh biếc, dưới chân đi một đôi giày trắng lót đế, đang tập trung tinh thần trước giường xem mạch cho Công chúa điện hạ. Dương Lăng lặng lẽ khoanh tay đứng ở một bên, ngẫu nhiên bắt gặp đôi mắt trong suốt như nước của Vĩnh Phúc. Hai bên gợi tình đưa tình, gửi gắm tình cảm.
Dương Lăng đầu đội khăn vấn đầu, người mặc áo bào gấm màu xanh đá, mang đai lưng, tư thế oai hùng. Thực tại không tầm thường, cũng khó trách công chúa Vĩnh Phúc càng nhìn càng vừa ý đam mê.
Vị lang trung này chính là danh y Tô Châu, Ngô Trung từ trước nhiều quan y, Trạng Nguyên và tài tử thi họa song tuyệt. Vị cát lang trung này chính là hậu nhân danh y Ngô huyện, Ngô Huyện Cát Thị từ ba triều Tống Nguyên Minh đã truyền được sáu bảy thế hệ. Vị cát tiên sinh này là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi, loại bệnh nhỏ như vậy e là đồ đệ y vừa mới thu nhận cũng không đáng đi chữa trị, nhưng bệnh này ở trên người Công chúa, thì phải khám vô cùng nghiêm túc rồi.
Qua hồi lâu, cát lang trung buông cổ tay trắng Công chúa, tròng mắt cung cẩn mà nói:
- Chúc mừng điện hạ, tiểu bệnh điện hạ mắc phải đã đỡ rồi, ngày thường chú ý điều dưỡng nhiều hơn là được.
Công chúa Vĩnh Phúc tự nhiên cười gật đầu nói:
- Đa tạ cát tiên sinh.
- Không dám không dám, có thể xem bệnh cho Công chúa điện hạ, đó là phúc phận cảu thảo dân.
Cát lang trung vội vàng đứng dậy, chắp tay nói. Dương Lăng cười nói:
- Vẫn là tiên sinh mát tay, Công chúa mới bình phục nhanh như vậy. Cát tiên sinh, bổn quốc công tiễn ngươi ra ngoài.
- Không dám không dám
Cát lang trung hai tay xua xua. Sợ hãi mà nói:
- Thảo dân không dám làm phiền quốc công đại giá. Công chúa điện hạ. Quốc công gia, thảo dân cáo từ.
Cát lang trung vội vàng vác cái hòm thuốc, một đường chắp tay, lui ra khỏi phòng, sau đó hai tiểu thái giám đốt đèn lồng, dẫn ông ta theo hành lang uốn khúc chậm rãi rời đi.
- Xem đi, mọi người đều nói đỡ rồi, mỗi huynh lo lắng, đã trễ thế này còn làm phiền tiên sinh đến một chuyến.
Vĩnh Phúc nhìn Dương Lăng, mỉm cười cười nói. Giọng điệu nũng nịu, có chút ý tứ làm nũng trước người yêu. Cung nữ, tiểu thái giám bốn phía biết điều lui ra cửa, đem cửa phòng cẩn thận đóng lại.
Thực ra bọn họ không ra đi cũng nhìn không thấy hai người, trong phòng này dùng các loại bình phong tinh xảo ngăn cách, cách ly được không gian nhỏ độc lập, từ cửa tiến vào muốn vây quanh trước giường cũng không dễ dàng, bọn họ đứng ở đằng xa, cũng chỉ có thể nghe được hai người nói chuyện mà thôi.
Nhưng làm tôi tớ phải vô cùng khôn ngoan, lần đầu là để cho người ta đuổi ra ngoài, lần sau sao có thể không nhớ được?
Dương Lăng và Vĩnh Phúc nhờ vào việc chăm sóc bệnh tình làm lý do, mấy ngày này đã là hết sức quen thuộc rồi, tình yêu nam nữ vốn chính là cách khiến cho hai bên hiểu rõ nhau nhanh nhất, huống chi hai người đã sớm thầm có tình cảm rồi.
Dương Lăng cười, ở ghế dựa biên ngồi, nói:
- Vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng, nếu không chú ý, tiểu bệnh cũng có thể biến thành bệnh nặng, nhớ ngày đó Ấu Nương..., chính là ta nhất thời sơ suất, suýt nữa để cho ta hối hận cả đời. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn ta có chút là lạ, khi hắn gọi ta tới chăm sóc nàng, vẻ mặt giọng điệu đó có chút quỷ dị, khiến lòng ta sợ hãi, giống như hắn biết bí mật gì rồi vậy, nếu ta không tận tâm tận lực, cứ giống như Hoàng thượng nhân cơ hội làm ta cực khổ vậy.
Công chúa Vĩnh Phúc gắt giọng:
- Huynh hay thật, hóa ra là sợ hoàng huynh, mới chăm sóc người ta như vậy! Hừ!
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng quay đầu đi. Dương Lăng bị vẻ xinh đẹp ấy khiến cho trong lòng rung động, không kìm nổi cầm tay thon mềm của nàng cạo nhẹ dưới gốc râu cằm của mình, thấp cười nhẹ nói:
- Tú Ninh, dáng vẻ khi tức giận của nàng thật sự là khiến người vừa thương lại vừa yêu.
Công chúa Vĩnh Phúc nghe xong "phụt" cười, lườm hắn một cái nói:
- Coi huynh kia, lại lấy lời hay lẽ ngọt dỗ dành người ta.
Thanh âm kia ngọt ngào đấy, hiển nhiên Dương Lăng nịnh bợ làm cho nàng rất là dễ chịu.
- Ha hả, Tú Ninh vừa cười, giống như hoa xuân nở rộ, lại làm người ta kinh diễm rồi.
Vĩnh Phúc bị khen ngượng ngùng, nhếch miệng nhỏ, mang trên mặt một ý cười ngượng ngùng chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Dương Lăng lại cảm thán nói:
- Nhất là sự dịu dàng khi cúi đầu, giống như một đóa hoa sen. Sự e thẹn khi không chịu nổi gió lạnh!
Vĩnh Phúc chưa nghe qua những lời ca ngợi này, chỉ cảm thấy quả tim run lên, lòng bàn tay bị hắn nắm dường như đều đã ướt đẫm mồ hôi rồi, nàng xấu hổ co ngón tay lại, gãi gãi lòng bàn tay hắn, thân thiết nói:
- Được rồi, huynh nói người ta cũng không dám cười.
- Khi không cười cũng là thướt tha khác lạ, tình cảm có tình cảm rung động, yên tĩnh có hương vị của yên tĩnh. Tiểu mỹ nhân cười nói, đều là phong tình vạn chủng.
Vĩnh Phúc lườm hắn một cái, dinh dính nhơn nhớt mà nói:
- Có phải huynh miệng ăn phải mật không đó, nói chuyện ngọt như vậy, các phu nhân của huynh không phải đã bị huynh dỗ dành về nhà như vậy chứ?
Dương Lăng cười ha hả, hạ giọng nói:
- Miệng của cục cưng Tú Ninh mới là ăn mật rồi, thanh âm ngọt cực kỳ.
Vĩnh Phúc bị tiếng gọi cục cưng này của hắn mà trong lòng rung động, đây chính là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có. Chưa từng ai gọi nàng là cục cưng, cái từ này vừa nghe, có cảm giác được người đàn ông yêu quý âu yếm trong lòng, trong lòng thật sự là không nói ra được.
Dương Lăng quay người, từ chiếc kỷ trà thấp lấy ra một chén cháo đường phèn tổ yến bích ngạnh. Dùng thìa bạc quấy quấy, ôn nhu nói:
- Nào, bây giờ độ ấm vừa vặn, ca ca cho nàng ăn. Sau đó sớm nghỉ ngơi.
- Ta không đâu, người ta sớm đã khỏe rồi, chính là huynh, cứ muốn người ta nằm ở trên giường, không có chuyện gì thì đi ngủ, người ta căn bản không buồn ngủ mà! Ta muốn huynh ở cùng với ta!
Vĩnh Phúc lập tức lưu luyến nắm cánh tay hắn không rời, dường như hắn lập tức phải rời đi ngay vậy.
- Chịu không nổi, chịu không nổi.
Dương Lăng đối với người bên cạnh không nhìn thấy nét kiều diễm mà thầm kêu ăn không tiêu, một bên bưng bát lên, tiến đến Vĩnh Phúc bên môi, nói:
- Được, được, vậy ca ca sẽ ở cùng nàng, nào, ăn một chút trước đã.
- Ừ. Người ta đều bị huynh nuôi béo rồi.
Vĩnh Phúc một bên ngoan ngoãn mở miệng nhỏ, một bên còn xấu hổ cười trách móc.
Một ít cháo bát bích ngạnh này đi xuống. Dương Lăng cầm lấy trên bàn nhỏ khăn lụa, lau nhè nhẹ bên môi Vĩnh Phúc, Vĩnh Phúc bỗng nhiên phản tay nắm chặt bát trong tay của hắn, tơ ngọc triền miên trong đôi mắt long lanh nhìn Dương Lăng.
Cái loại khát vọng này Dương Lăng làm sao lại không nhìn ra? Từ ngày hôm trước hôn nàng, nha đầu này hiển nhiên là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, hơn nữa là ham muốn không mệt mỏi rồi.
Nhìn thấy Dương Lăng buông bát ngọc, chậm rãi cúi người lại, Vĩnh Phúc lập tức " có tố chất đào tạo" nhắm hai mắt lại, khóe miệng còn chứa đựng ý cười ngọt ngào. Bên trong quyến rũ, hàm súc thú vị từ trong sách thơ, một khi hóa thành lửa tình, nữ tử như vậy triển lộ ra phong tư thật sự là phong tình vạn chủng, làm người ta tinh thần lay động hồn tiêu.
Ôn tồn nhỏ nhẹ cùng với Vĩnh Phúc nói chuyện một hồi, Dương Lăng lòng ngứa ngáy vỗ nhẹ vai Vĩnh Phúc, nói:
- Tú Ninh, sắc trời không còn sớm. Nàng sớm nghỉ ngơi đi, ta sáng mai sẽ ở cùng nàng được không?
- Đừng, ở cùng với người ta lát nữa.
Vĩnh Phúc vừa nghe. Hai tay ôm chặt hơn, lóng ngóng vụng về nói.
Nàng đôi tay này căng thẳng, đột nhiên cảm giác sau lưng Dương Lăng có gì đó, ngón tay hơi sờ soạng, lại là hình dạng của một quyển sách, không khỏi nũng nịu hỏi:
- Cái gì vậy cứng ở đây vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...