Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng ngồi dậy cười ha hả, đắc ý nói: -Nha đầu thối ngươi, tuổi tác còn nhỏ không hiểu cái rắm gì, còn luyện đan thành tiên gì chứ, bị lừa rồi chứ gì? Ta căn bản không làm sao cả, không làm vậy thì nha đầu ngươi chịu thả ta ra sao?

Trương Phù Bảo nghe thấy thì vừa tức vừa giận, dậm chân nói: -Dù sao thì ngươi ăn rồi cũng không có chuyện gì, ngươi coi như ăn trứng trần nước sôi thật là được rồi, sau này ta không tìm ngươi thử dược nữa là được, nhưng ngươi không được nhắc với ca ca ta đó.

-Ngươingươi sao lại giương mắt hổ nhìn chằm chằm ta chứ? Trương Phù Bảo có ý đùa cợt, nhưng ánh mắt Dương Lăng quá dọa người, nàng vẫn không kềm lòng nổi mà lùi về sau một bước.

Chỉ một lát sau, mặt Dương Lăng giống như tô son vậy, đỏ bừng bừng, hai mắt sáng đến dọa người. Trương Phù Bảo lo sợ nhìn hắn, lo lắng đề phòng hỏi: -Ngươingươi có cảm giác gì, sẽ khôngtiêu chảy nữa chứ?

Dược liệu mà Trương Phù Bảo sử dụng chính là vật bồi bổ liệt dương cương dược tính khô nóng, hơn nữa dược liệu mà nàng lấy từ chỗ ca ca đã dùng sạch rồi, mấy bình bình lọ lọ hôm nay dùng đều là dược vật mà nàng lén cạy hộp thuốc của cha nàng để lại lấy ra, những dược vật này đều do Thiên Sư thế hệ trước tinh luyện ra, dược tính mạnh hơn gấp mấy lần lúc trước.

Thiên Sư có thê thiếp sáu bảy phòng, trong những dược vật này có mấy thứ là dược vật có tính trợ dương. Lúc trước vì để che giấu tai mắt, sau khi tinh luyện xong dược cao thì tùy tiện dán lên tên của những dược liệu khác, thuốc chân chính bỏ trong đó là gì chỉ có bản thân ông ta mới biết. Trương Phù Bảo không biết mà lấy chúng ra dùng, thuốc đại bổ dương cương công hiệu cao gấp mấy lần thêm vào dược vật có tính phụ trợ liền biến thành thuốc lang hổ gần như có thể phá hủy ý chí con người.


Trương Phù Bảo nào biết đầu mối trong đó, nghe hắn nói bụng nóng như lửa đốt, lại thấy hắn mặt mày đỏ bừng, giống như tinh thần tăng lên gấp bội, không khỏi vừa mừng vừa sợ, nói: -Hay là lần này thật sự luyện thành rồi, thần đan phát huy hiệu lực? Ta đến xem thử.

Nàng còn nhỏ tuổi, trong niềm vui mừng ngạc nhiên lại quên mất nam nữ khác biệt, vươn tay sờ sờ bụng dưới của Dương Lăng, Trương Phù Bảo hoảng hốt, vội vàng xô đẩy nói: -Ngươi làm gì vật? Mau thả ta ra.

Dương Lăng giống như mãnh hổ vồ dê, thân hình đơn bạc của Trương Phù Bảo làm sao đẩy ra được, hai người quằn quại, ngọn nến trên bệ bị đá rơi mất một cây, trong phòng lại u ám thêm mấy phần. Hơi thở nóng rực của Dương Lăng phun lên mặt Trương Phù Bảo, dọa cho nàng sợ đến hồn bay phách lạc, Trương Phù Bảo liều mạng giãy dụa, kêu khóc nói: -Ngươi thả ta ra, thả ta ra, ta cũng không dám nữa đâu.

Thần trí của Dương Lăng vẫn chưa mất đi, nhưng dục vọng mãnh liệt khiến cho ý chí của hắn càng thêm bạc nhược. Trương Phù Bảo kêu khóc giãy dụa càng khiến người ta phát ra dục niệm mãnh liệt, đặc biệt là thân hình nàng hơi gầy, nhẹ nhàng mềm mại.

Dương Lăng thở hổn hển hồng hộc đuổi theo nàng, hai người quấn lấy nhau bên bờ ao, sau đó tõm một tiếng cùng nhau rơi vào trong nước. Nước suối cực lạnh, nước suối trên núi vào mùa đông càng thêm lạnh thấu xương, lần này dục vọng của Dương Lăng đều bị cuốn trôi rồi, hắn giãy dụa đứng lên trong nước, cả người ướt sũng, có điều đại não bị lửa dục đốt đến mấy đi lý trí đã tỉnh táo lại rồi.

Trương Phù Bảo tay chân mềm nhũn bò ra khỏi mặt nước, lên lên đến bờ ao thì cũng không còn sức lực gì nữa. Nàng bò lên bờ ao rồi thì nhanh chóng lùi đến góc tường, hai tay ôm chặt thân mình, đạo y ướt đẫm dán sát lên người, phần áo trước ngực mở ra để lộ nụ hoa vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, Trương Phù Bảo buồn lo mà khóc lóc, đôi mắt sợ hãi nhìn Dương Lăng.

Dương Lăng tỉnh táo lại rồi, tuy rằng hạ thể vẫn chưa mềm lại, nhưng lý trí đã khôi phục lại bình thường, hắn nhớ rất rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

-Lần này hỏng rồi, làm sao đây? Sao lại u u mê mê mà xâm phạm tiểu Thiên Sư chứ, nha đầu kia mà khóc lóc nói ra, mình làm gì còn mặt mũi mà đứng trước mặt Hoàng thượng, trước mặt Thiên Sư chứ? Dương Lăng đứng trong nước suối lạnh như băng, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.

Bỗng nhiên, hắn phẫn nộ hét lớn một tiếng: -Câm mồm! Để tăng thanh thế, Dương Lăng nhấc chân đá, ào một tiếng đá nước suối văng ra. Trương Phù Bảo khóc hu hu đổi thành tiếng khóc rấm rứt, nàng sợ hãi nhìn Dương Lăng, không dám lớn tiếng.

-Muội nhìn muội xem! Dương Lăng lòng đầy căm phẫn chỉ vào Trương Phù Bảo, chính khí nghiêm nghị nói.


Trương Phù Bảo ngạc nhiên nhìn hắn, Dương Lăng "lào rào lào rào" ra khỏi mặt nước, vừa nhấc một góc áo vắt nước, vừa tức giận nói: -Muội mới bao nhiêu? Hiểu chuyện gì chứ hả, một tiểu hài tử thôi. Tuy nói còn chưa trưởng thành, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi, không nghe lời huynh trưởng, luyện đan dược lung tung gì đó, không ngờ lại luyện ra Hợp hoan tán, hừ!

Hắn tức giận vung áo choàng, Trương Phù Bảo bị hù khẽ run rẩy, nàng nức nở một tiếng, càng không dám khóc lên.

-Dù gì ta cũng đường đường là Quốc Công, mệnh quan triều đình, không ngờ lại lấy ta để thử thuốc, lỡ như có chuyện gì, dù ca ca muội là Thiên Sư thì có thể bảo vệ được muội sao? Kết quả là nhất định ca ca muội sẽ bị trục xuất, mà muội sẽ bị coi như là yêu nghiệt đưa lên quan phủ xét xử, cơ nghiệp ngàn năm của Long Hổ tông sẽ bị hủy trong một chốc.

Ngón tay của hắn đã chỉ lên chóp mũi của Trương Phù Bảo rồi, Trương Phù Bảo bị hù đến dám sát vào góc tường, không dám rên một tiếng để mặc cho hắn mắng. Dương Lăng thấy nàng đã bị hù rồi thì thở dài một hơi, chậm rãi nói: -Cho dù không có chuyện gì, muội nghĩ xem, sau khi việc này truyền ra ngoàiừm? Một nữ nhi như muội lại cho ta dùng Hợp hoan tán, cả đời đều bị hủy, còn liên lụy đến anh danh cả đời của bản quan nữa!

-Xinxin lỗi Trương Phù Bảo nhút nhát nói.

Dương Lăng rộng lượng khoát tay chặn lại, nói: -Sau này muội nhất thiết không được tin tưởng tà ma ngoại đạo nữa, tu thành tiên thành phật gì đó, cơ duyên đó đối với những cao tăng đại đức, chân nhân thành tâm tu chân mà nói là cơ duyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu được. Muội đó! Thôi đi, muội vẫn còn là đứa trẻ chưa trưởng thành, lại không gây ra sai lầm lớn gì, bản Quốc Công cũng không so đo với muội.

Hắn dậm chân một cái, nói: -Ta sẽ lặng lẽ quay về nơi ở, muội thu dọn một chút rồi cũng đi nhanh đi. Ừmyên tâm đi, tuy muội phạm sai lầm, có điều chuyện hôm nay ta sẽ không nhắc tới với bất kỳ người nào.


Trương Phù Bảo lau nước mắt, cảm kích nói: -Cảm ơn ngươi, ta cũng không dám nữa

Dương Lăng gật đầu, rất rộng lượng nói: -Biết sai chịu sửa là một chuyện tốt, Phù Bảo à, muội phải tự giải quyết cho tốt!

Dương Lăng dứt lời, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, vòng qua hậu điện đi đến tiền đường, vừa mở cửa điện, ánh trăng trút xuống cả phòng giống như nước, một cơn gió lạnh ập vào mặt. Dương Lăng rùng mình một cái, lòng thầm thấy may mắn: -May mà nha đầu kia còn nhỏ nên hù được, nếu nàng cứ khóc rống lên thì thật sự sẽ gọi người đến, ai tin được lời mình nói chứ.

Dương Lăng le lưỡi, chạy nhanh như chớp.

Mái tóc dài của Trương Phù Bảo rối tung, mặt đầy bọt nước, đạo bào bị xé tán loạn lộn xộn, áo lót thấm nước xuyên qua thịt, thật là chật vật khó chịu, tiểu Phù Bảo sờ sờ mò mò lấy từ trong tay áo ra bộ đạo điển Ngọc Phiến Chuế Thành quý báu kia, hung hăn đập vài cái lên tảng đá bên hồ rồi ném xuống nước, sau đó che mặt khóc ròng đứng lên.

Nước suối vẫn lay động, bóng dáng nàng lắc lư chao đảo, dưới ánh nến đỏ nhạt kia bị chia thành từng mảnh nhỏ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui