Chính Đức nhìn thấy tình hình dân gian như vậy thì càng thêm tin tưởng vào tân chính, cũng cảm ngộ thêm một chút đối với phương pháp cải cách ổn thỏa, mang lại lợi ích mà Dương Lăng đã tích tiểu thành đại, khéo léo dẫn dắt, thiết thực không phô trương, cân bằng thế lực cũ mới các nơi.
Nguy cơ chính là thời cơ, trí giả đối diện với nguy cơ không phải là chán nản chửi mắng, mà là nghĩ hết mọi cách biến nguy cơ trở thành thời cơ quật khởi, đạo lý này nói thẳng ra là không đáng một xu, nhưng khi gặp phải cảnh ngộ này, thì có bao nhiêu người có thể làm được chứ? Có thể xóa bỏ nguy cơ, điều tra bổ khuyết đã là không tệ rồi, ai sẽ nghĩ đến chuyện lợi dụng nguy cơ, biến hại thành lợi chứ? Nhưng mà bọn họ làm được rồi.
Hai ngày sau, ngự liễn của Hoàng đế đến Đức Châu rồi, sau đó bỏ lại xe mà lên thuyền, trước sau trái phải có hơn mười chiến hạm hộ tống, chính giữa là đủ loại thuyền cấp dưỡng, thuyền chở quân, và bên trong là thuyền rồng thiên tử cực kỳ to lớn, trùng trùng điệp điệp xuất phát về hướng Giang Nam. Hai bên bờ kênh đào có đội quân tuần tra cảnh giới ven đường, những nơi mà ngự giá tới thì thương thuyền, thuyền vận tải, thuyền quân, dịch thuyền bình thường liền tránh sang hai bên bờ từ sớm, cho nên lên đường rất nhanh.
Thuyền rồng của Hoàng đế là thuyền lâu năm tầng, tường vàng rực rỡ, vô cùng to lớn. Chiếc thuyền lớn này thả neo ở bên ngoài hành cung của Hoàng đế ở Đức Châu, hằng năm đều bảo dưỡng, giữ gìn rất tốt, tiêu hao vô số ngân lượng, đáng tiếc vẫn luôn dừng ở đây để chuẩn bị. Hoàng đế khó có dịp ra khỏi Tử Cấm Thành, trước sau vẫn không dùng được, bây giờ coi như là đã có tác dụng rồi.
Tầng thứ ba của thuyền rồng là gian phòng của Hoàng đế, hoàng phi, thái giám cung nữ bên người, còn có các cao thủ Đại Nội Cẩm Y Thị Vệ, và phòng khách rộng rãi, phòng dùng thiện, phòng nghị sự vân vân. Tầng bốn lại chia cho ba vị công chúa và bọn thái giám thị nữ bên người các nàng.
Dương Lăng dẫn ba vị công chúa đi trên khoang thuyền rộng rãi vững chãi, mỉm cười nói: -Ba vị điện hạ, trên đường đã chịu uất ức rồi, bây giờ đã lên thuyền rồng, toàn bộ đều là người bên cạnh Hoàng thượng, không cần phải cẩn thận như vậy nữa.
Chiếc thuyền rồng này hằng năm đều neo ở hành cung không sử dụng, nơi neo thuyền nửa lộ ra ngoài ánh mặt trời nửa thì bị công trình che lấp, cho nên phân nửa thuyền rồng khá ẩm ướt. Tuy rằng đã tu sửa khẩn cấp, nhưng mùi vị vẫn không tốt lắm, cho nên phòng của ba vị điện hạ thống nhất tập trung ở trước mạn thuyền trái.
Hắn chỉ tay nói: -Đây là phòng chữ Giáp, phòng của Vĩnh Phúc điện hạ, phòng chữ Ất thứ hai là phòng của Vĩnh Thuần điện hạ, phòng chữ Bính thứ ba là của Tương Nhi công chúa. Hắn chỉ xong, khẽ mỉm cười, chắp tay nói: -Ba vị điện hạ ngồi xe thuyền mệt nhọc khổ cực, xin mời về phòng nghỉ ngơi. Hoàng thượng vừa mới nhận được mấy tấu chương quân tình, ta phải cáo lui trước.
Hắn liếc nhìn công chúa Vĩnh Phúc, thấy đôi mắt cô nương người ta lấp lánh nhu tình đang nhìn hắn, trong lòng bất giác run rẩy, liền vội vàng tập trung tinh thần, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lui ra vài bước xoay người chạy ra ngoài.
Công chúa Vĩnh Thuần khinh thường hừ một tiếng, mũi ngọc hếch lên, nói: -Tỷ tỷ, muội muội lên thuyền rồi, nhìn thấy cảnh vật xung quanh, trong lòng linh cơ khẽ động, đột nhiên nghĩ ra một diệu kế càng ổn thỏa hơn
Vĩnh Phúc vừa nghe thì hoa dung thất sắc, Vĩnh Thuần đã có chút tẩu hỏa nhập ma, mấy lần nghe thấy cái mà muội ấy gọi là diệu kế thì cái sau càng kinh khủng hơn cái trước, diệu kế nghĩ ra lần trước không ngờ lại muốn một đại cô nương như mình mặc áo ngủ đi quyến rũ người ta, ngoài trừ những chủ ý cùi bắp thì muội ấy còn nghĩ ra được cách hay gì chứ?
Vĩnh Phúc sợ tới mức xoay người bỏ trốn, Vĩnh Thuần không cam lòng đuổi theo vào nói: -Này, tỷ tỷ chớ đi nha, lần này thật sự là diệu kế đó, vô cùng diệu kế!
Công chúa Vĩnh Thuần theo vào phòng, ghé vào đầu vai nàng thì thầm, hai tỷ muội đang nói chuyện thì công chúa Tương Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn đi vào, Vĩnh Phúc nhìn thấy liền hỏi: -Sao vậy? Ai làm muội không vui thế?
Tương Nhi nói: -Gian phòng của muội không tốt, ngoài cửa sổ lại là góc mái hiên trên đỉnh của tầng trên nhô ra, che hết cả bầu trời, trong phòng không sáng, không tiện nhìn ngắm phong cảnh ven đường, Dương Lăng thối thiên vị, ức hiếp muội.
Vĩnh Phúc bị nàng trêu đến "phụt" cười ra, nàng cười khanh khách nói: -Xem muội kìa, cũng là đại cô nương, sao lại giống như một tiểu hài tử thế? Người ta không phải nói rồi sao, căn phòng bên kia có chút âm u ẩm ướt, được rồi được rồi, dọn đồ của muội tới đây, hai chúng ta đổi phòng, dù sao tỷ thích yên tĩnh, cũng không thích nhìn ngắm phong cảnh gì đó.
-Thật sao? Mắt Tương Nhi sáng bừng, ôm lấy cánh tay nàng ấy nói: -Hoàng tỷ đối với muội tốt nhất, ha ha, muội đi dọn đồ đây, vẫn chưa có mở ra đâu. Nói rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Vĩnh Thuần tiếp tục nói: -Tỷ tỷ, kế sách lần này của muội thế nào? Ra tay được chứ?
Vĩnh phúc ngượng ngùng gật đầu, thấp giọng nói: -Ừ, kế lần nàycó thể dùng được, vậy thìthử chút xem sao, áchlần này sẽ không bại lộ nữa chứ?
Vĩnh Thuần vỗ ngực nói: -Yên tâm đi, lần trước nếu không phải nha đầu ngu ngốc Tương Nhi kia làm hỏng việc, bây giờ tỷ đã là Dương phu nhân rồi. Hứ, lần này muội không cần muội ấy, bản công chúa một mình đảm nhiệm việc bày mưu tính kế, điều khiển ở giữa. Diệu kế của Vĩnh Thuần muội trấn áp thiên hạ, tỷ tỷ cứ yên tâm đi!
Ba nữ nhân đùa giỡn một phen, muốn diễn một vở tuồng hay trên thuyền rồng. Thành Đại Ninh nơi tái ngoại xa xôi, trong một chiếc lều bạt Mông Cổ ngoài thành cũng đang diễn một vở tuồng hay.
-Nữ nhân này chính là Thành Nhị Đáng Đầu? Thôi Oanh Nhi cẩn thận đánh giá Thành Khởi Vận phong tình vạn chủng, ánh mắt dần dần lạnh như kiếm: -Nữ nhân quyến rũ như vậy lại là thuộc hạ của hắn sao?
-Huynhthường cùng thủ hạ nằm một giường?
-Áchnếu là một nữ thuộc hạ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, ta cũng không để ý.
Câu nói mà hai người khi trêu đùa thường nói, lúc này lại gõ lên hồi chuông cảnh cáo trong lòng nàng, bản năng của nữ nhân khiến nàng sinh ra cảm giác nguy hiểm như khi gặp được tình địch.
Thành Khởi Vận dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế, khép tay thành lan hoa chỉ cũng đang đánh giá nàng: mặc bộ áo ngắn màu xám, váy dài lỏng lẻo buông thả bảo vệ đôi chân, mái tóc được buộc lên bằng một mảnh vải xanh, bên eo cắm một thanh đoản kiếm, ngũ quan vẫn tinh xảo, chỉ là trên mặt phủ chút bụi, ăn mặc như vậy đứng ở đó nhìn sao đều giống như một tiểu tử tuấn tú mười sáu mười bảy tuổi.
Thành Khởi Vận nhếch khóe miệng, chua xót nghĩ: -Đây mà cũng gọi là nữ nhân? Đại nhân không phải là muốn đổi khẩu vị, nhận nàng ta làm luyến đồng đấy chứ?
A Đức Ny khoanh chân ngồi trên chăn nệm, tay chống cằm ngó sang bên trái, nhìn sang bên phải, đột nhiên cảm thấy cục diện này nhìn hơi quen mắt, ừgiống như cục diện mà nàng chính mắt nhìn thấy trong một buổi tiệc quý tộc, hai thân sĩ ganh tỵ tranh giành một tình nhân, lát sau
Nàng ấy xê dịch cái mông theo bản năng, lại kéo kéo cái bàn vuông nhỏ vào trong lòng, rất có lòng tốt mà nghĩ: -Mình nhường cho bọn họ một chỗ, tiếp sau đóừhẳn là rút kiếm quyết đấu nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...