Lễ bộ thượng thư Vương Hoa nhìn thấy hai mắt của Dương Nhất Thanh sáng lên, còn cho rằng y đang vắt óc suy nghĩ tìm đối sách, liền hắng giọng một tiếng:
- Dương đại nhân có kế sách gì chăng?
Dương Nhất Thanh nghe thấy có người gọi thì liền bị giật mình, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, y khẽ cười đáp lại:
- Uy Quốc Công Gia trước đó đã đến Giang Nam diệt trừ Bạch Y Phỉ, vừa mới hồi kinh không lâu, tôi cho rằng ngài ấy là người hiểu thế sự của Giang Nam nhất, cho nên bản quan muốn nghe ý kiến của Uy Quốc Công trước.
Y vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về Dương Lăng, ngay cả một số quan viên vẫn cứ thấp thỏm lo âu, nhưng sau khi nghe được câu nói này liền cảm thấy yên lòng hơn: Đúng vậy, vị Thường Thắng tướng quân này chưa một lần bị kẻ địch đánh bại đang ở đây thì có thể còn gì phải lo sợ nữa chứ?
Dương Lăng thản nhiên chắp tay lại nói:
- Hoàng thượng, thần cho rằng phản tặc Ninh Vương chẳng qua cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, Hoàng thượng chỉ cần hạ lệnh phát binh là có thể đánh cho bọn chúng tơi bời không còn mảnh giáp, xin người đừng lo.
- Ờ? Nhưng Ninh Vương tụ tập binh lính 15 vạn người, không thể khinh địch, tại sao ái khanh lại có thể nói như vậy, mau nói hết ra xem nào.
Chính Đức vui mừng, lập tức hỏi dồn.
Dương Lăng chau mày đáp lại:
- Năm xưa Tào Tháo thảo phạt liên quân Tôn - Lưu, tự xưng là có trăm vạn quân, nhưng trên thực tế, binh lực của ông ta cũng chẳng có là bao. Ninh Vương trăm phương ngàn kế khôi phục tam vệ, lại mượn cơ hội tiêu diệt phỉ để nắm binh quyền, cài đặt thân tín, loại trừ những kẻ chống đối, bây giờ nghĩ lại, xem ra Ninh Vương sớm đã có ý tạo phản, sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng Ninh Vương muốn trong khoảng thời gian chỉ có vài ngày mà tập hợp được 15 vạn người, chuyện này là không thể. Theo như thần thấy, toàn bộ binh lực của Ninh Vương cùng lắm thì cũng không quá 10 vạn người.
Năm ngoái, Nam Trực Lệ kháng Oa, năm nay lại diệt phỉ, liên tiếp trải qua hai trận đánh lớn như vậy, binh lính trong quân đội đã có kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu nhất định là được nâng cao. Hơn nữa, Hoàng thượng lại là người nhìn xa trông rộng, ngay từ đầu đã phái các kiêu tướng như Hứa Thái, Giang Bân đến trấn thủ Nam Kinh, có mấy người họ trấn giữ, thần tin rằng hiện tại Ninh Vương chưa thể nào thuận lợi tấn công được thành Nam Kinh, vậy thì chúng ta hãy từ từ, cẩn thận bày binh bố trận. Lệnh cho tất cả các lộ quân đội như Hồ Quảng, Lưỡng Quảng, Phúc Kiến, Chiết Giang xuất phát, từng bước xâm chiếm, tấn công thế lực của Ninh Vương.
Thủy quân Giang Nam đã đóng quân ở thủy đạo Trường Giang, thuyền chiến của Ninh Vương sẽ không thể bắc tiến, bọn chúng vừa không thể bắc tiến lại vừa không thể tấn công Nam Kinh, hậu phương căn bản là đang bị bay vây từ tứ phía, sự lựa chọn duy nhất chính là lui về Giang Tây, co rúc vào một vùng đất chật hẹp, muốn tiêu diệt bọn chúng còn khó khăn sao?
Điều duy nhất phải suy nghĩ bây giờ chính là quân lương phục vụ đánh giặc, tướng sĩ chịu khổ trên chiến trường, nếu như ngay cả quân lương gửi về để nuôi sống gia đình cũng không có, lòng quân nhất định sẽ hoang mang, đến lúc đó, chính chúng ta sẽ là người cho Ninh Vương cơ hội. Nếu như có thể nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng là cái tốt, nhưng nếu như chỉ chậm chân một chút thôi, chiến sự có thể kéo dài cả mấy tháng, vậy thì chuyện này không dễ xử lý rồi.
Giang Nam cách đây 1500 dặm, tốc mã vừa đi vừa về, nhanh nhất thì cũng phải nửa tháng, tại kinh thành truyền đi các mệnh lệnh, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến trình của cuộc chiến. Thần cho rằng Hoàng thượng có thể cử ra một viên tướng, tiếp nhận quân ấn đại tướng, điều hành quan binh các phủ đạo của Giang Nam, toàn quyền phụ trách công việc bình định quân phản tặc. Nếu như có thể giải quyết nhanh chóng công việc bình đình phản quân, thì tất cả quân tư bị tiêu hao, chỉ cần có số tài sản của phủ Ninh Vương thôi là chúng ta đủ để ứng phó rồi.
Tiêu Phương vân vê chòm râu, lén nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi lên tiếng:
- Lão thần cho rằng những lời nói này của Quốc Công vô cùng có lý. Phản tặc Ninh Vương không có gì phải lo sợ cả, thứ duy nhất mà triều đình phải lo lắng chính là lương thảo và tiền bạc. Nếu như phái đại tướng lâm trận điều hành, có thể dựa vào tốc độ nhanh như sấm sét để lật ngược tình thế, nhanh chóng bình đình quân phản tặc, thì mối họa sẽ nhanh chóng biến mất, lão thần tiến cử …
Chính Đức vỗ mạnh bàn một cái, khiến cho Tiêu Các Lão đang vân vê chòm râu rung đùi tự đắc giật nảy mình, chỉ nghe Chinh Đức hét lớn:
- Nói rất hay! Quân phản tặc của Ninh Vương chỉ là bọn tôm tép nhãi nhép, chúng có thể khiến ta sợ ư? Trẫm muốn ngự giá thân chinh, Trẫm muốn thống lĩnh Ngoại Tứ Gia quân, với danh nghĩa Uy Vũ đại tướng quân Chu Thọ, đích thân xuất chinh bình định phản tặc!
- Hả?
Tiêu Các Lão cứng họng, suýt chút nữa thì cằm rơi xuống đất, ông ta lắp bắp lên tiếng:
- Lão thần muốn nói …
- Khanh không cần phải suy nghĩ nữa, cũng không cần phải nói thêm bất cứ điều gì.
Chính Đức không khách khí nói tiếp:
- Đám lưu manh vô lại dám làm loạn, quấy rối Giang Nam. Các các tộc thổ ti của Giang Nam như Miêu, Xa mấy năm liền đều có phản tặc, nói không chừng chúng sẽ nhân cơ hội Ninh Vương làm loạn mà hùa theo gây rối. Thế cục phương nam vô cùng bất ổn, Trẫm muốn tự mình thống lĩnh đại quân, trấn an lòng người, ổn định thế cục.
Y chậm rãi đứng lên, nhướng mày kiếm, uy phong lẫm liệt nói:
- Huống hồ, Ninh Vương vu cáo Trẫm không phải cốt nhục của tiên đế, không xứng đáng làm Hoàng đế Đại Minh, điều này không chỉ xỉ nhục Trẫm mà còn là nỗi nhục của tiên hoàng. Trẫm phải đứng ra, lấy thân phận Hoàng đế Đại Minh đường đường chính chính bình định phản quân, tiêu diệt Ninh Vương, trên mộ của lão ta cắm thêm một lá cờ lớn với dòng chữ “ Chính Đức đã từng đến thăm!”
- Xin Hoàng thượng suy nghĩ lại, hành động này quá liều lĩnh, Hoàng thượng vẫn nên trấn thủ trung tâm thì hơn!
Dương Đình Hòa xoay người quỳ gối, khổ sở khuyên can.
- Suy nghĩ lại? Lửa đã cháy đến nơi rồi còn suy nghĩ cái gì nữa? Thử hỏi còn có ai thích hợp hơn Trẫm. Trẫm ngự giá thân chinh thì càng bình định được lòng người, càng cổ vũ sĩ khí, càng khiến cho trận đánh chiến thắng như trẻ tre, càng … tiết kiệm chi phí hơn?
- Hả …
Dương Đình Hòa nghẹn không nói nên lời, Lương Trữ lại vội vàng quỳ xuống, khổ sở khẩn cầu:
- Cầu xin Hoàng thượng suy xét lại, Hoàng thượng không thể rời khỏi trung tâm. Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, vạn vạn không thể đích thân lãnh binh xuất chinh.
- Còn phải suy xét lại? Trẫm đang bị bệnh cấp tính nhưng lại gặp phải mấy thầy lang trung chậm chạp như các khanh …
Vương Hoa kéo bào quỳ xuống cầu xin:
- Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ lại, với danh nghĩa Uy Vũ đại tướng quân Chu Thọ thống lĩnh Ngoại Tứ Gia quân, xưa nay chỉ diễn quân tập võ, nhưng bây giờ người muốn lấy danh nghĩa này xuôi Giang Nam, thì không được hợp pháp cho lắm, còn vi phạm lễ chế. Hoàng thượng nên làm gương tuân thủ lễ pháp, cho thần dân noi theo, chứ không nên phá hỏng quy tắc?
- Hả? Lạ thật kỳ thật, các khanh tán thành ý kiến nhanh chóng xuất binh bình định phản tặc, nhưng người muốn Trẫm suy nghĩ lại cũng là các khanh. Sau khi Trẫm suy nghĩ lại và ngẩng đầu lên thì Ninh Vương đã không coi Trẫm ra gì rồi.
Lưu Trung và mấy vị đại nhân khác đồng loạt quỳ xuống, cùng nhau khuyên can:
- Xin Hoàng thượng suy nghĩ lại, bình định chiến loạn Giang Nam, lúc này đang là mùa đông, xe ngựa không tiện, tàu thuyền mệt nhọc, long thể đáng giá ngàn vàng của Hoàng thượng, người không nên thân chinh.
- Hoàng thượng, nội loạn Tái Bắc vẫn chưa hết, một chút sơ sẩy là có thể dẫn ngọn lửa chiến đến tận mép tường của Đại Minh ta, Hoàng thượng nên trấn thủ kinh thành mới đúng.
- Hoàng thượng, ngày đông giá rét, cây cối đìu hiu, các sự kiện mùa đông không nhiều, Hoàng thượng hãy nhân cơ hội này lắng nghe giảng đạo thánh học, mở yến tiệc, hà tất phải vất vả đích thân viễn chinh? Phái một đại tướng đi là quá đủ rồi.
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, sủng phi mới nạp, tân hôn hạnh phúc, chính là niềm vui đôi lứa, hà tất …
Chính Đức nghe xong những lời này mà không biết nên cười hay nên khóc, tất cả đều là những lý do vớ vẩn.
Y vừa định lên tiếng thì đám quần thần vừa có tố chất lại lại có kinh nghiệm dày dặn trong chuyện này đồng thời lên tiếng:
- Xin Hoàng thượng suy nghĩ lại!
Sắc mặt vô cùng khó coi, Hoàng đế Chính Đức tức giận nạt nộ:
- Các khanh cho rằng Trẫm muốn thân chinh là để du sơn ngoạn thủy hay sao? Giang sơn của Trẫm, Trẫm không cần quan tâm hay sao? Phiên Vương mưu phản, chuyện này không giống với Bạch Y quân, Di Lặc Giáo, càng không giống với Oa khấu và Phật Lang Cơ. Thân vương của Đại Minh lại dựa vào lí do Trẫm không phải là cốt nhục của tiên đế, không phải người nối dõi của Chu gia mà mê hoặc lòng người, lôi kéo quan lại, dấy binh tạo phản, Trẫm thân chinh, thì có thể dễ dàng giải quyết nhiều vấn đề. Trẫm nhất định phải cố thủ Tử Cấm Thành thì mới được gọi là Hoàng đế hay sao? Ý Trẫm đã quyết không cần nhiều lời!
Dương Lăng cũng có chút lo sợ, hắn vốn cho rằng bản thân mình sẽ phải vất vả thêm một lần nữa, nhưng không ngờ được rằng Hoàng thượng lại nhất quyết muốn ngự giá thân chinh, Dương Lăng nhất thời không biết nên khuyên giải như thế nào cho phải, Chính Đức đã nhìn hắn một cái rồi phất tay áo, hầm hừ ngang nhiên rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...