Ngược Về Thời Minh

Thôi Oanh Nhi hừ một tiếng nhỏ nhẹ, chôn đầu trong lồng ngực hắn, níu lấy vạt áo hắn thấp giọng nói: -Chuyệnchuyện của chúng ta, bây giờ mấy vị thúc thúc đều biết rồi. Muội nghĩ như vậy cũng tốt, bằng không bọn họ sẽ luôn nói nhiều câu oán hận với triều đình. Bọn họ rất thương muội, sau khi đến nơi biên cương xa xôi, các thúc thúc mới có thể tận tâm làm việc, có điềuhuynh không tiện công khai phải không? Muội nghe nóitrước trận chiến mà cưới vợ thì phải mất đầu đó.

-Trước trận chiến cưới vợ thì phải mất đầu? Đây là quy định của nhà nào vậy? Dương Lăng có chút buồn bực, sau đó lập tức tỉnh ngộ ra, nàng có thể nghe được trong một số lời bình tiểu thuyết mà những người kể chuyện nói.

Dương Lăng không cho là đúng mỉm cười, nói:

-Ha ha, Dương gia chúng ta quen như thế rồi nha. Vào thời Đại Tống, Dương Tông Bảo cũng cưới vợ trước trận chiến, người được cưới chính là Thiếu trại chủ Mộc Quế Anh của Mộc Kha Trại, suýt chút là chém đầu y. Mộc cô nương đại phá Thiên Môn trận lập được kỳ công tuyệt thế, tội cũng đổi thành công rồi. Nếu nàng đến nơi biên cương lập được đại công quay về, đầu của ta nhất định cũng ổn định vững vàng.

-Ừm! Những tên Thát tử đó, muội thật sự không sợ bọn họ đâu. Huynh cứ yên tâm đi.

-Đúng rồi, Mộc Quế Anh lập được đại công, Hoàng đế Đại Tống phong nàng làm Hồn Thiên Hầu, tương lai nàng sẽ phong chức hầu gì?

Trên mặt Hồng nương tử nở nụ cười, dịu dàng nói:


-Muội không thèm làm quan trong triều đình, muội chỉ đang làm việc cho huynh thôi. Hơn nữa, Đại Minh làm sao dễ dàng phong hầu như vậy chứ, huống hồ muội còn là nữ nhân.

Dương Lăng cười nói: -Có thể phong hầu, nhất định có thể phong hầu. Bây giờ ta đã nhìn thấy dấu hiệu phong hầu rồi đấy.

-Hả? Hồng nương tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt hạnh kinh ngạc mê hoặc nói: -Huynhbiết coi tướng sao? Muội có dấu hiệu gì?

Dương Lăng nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói:

-Nàng tự nhìn xem, dáng vẻ bây giờ ngồi trong lòng bản Quốc Công có giống một con khỉ hay không?

-Ai nha nha. Một lát sau, chợt nghe được tiếng hét thảm. Đại bổng chùy ngoài cửa viện nghe được tiếng hét thảm thì nhấc thiết bổng chạy vào viện, liền thấy Dương Lăng ôm chân nhảy lò cò chạy trốn khỏi phòng khách, nhìn sao cũng thấy giống một con mã hầu lớn.

-Bốn người các ngươi cầm tín vật của ta lập tức chạy suốt đêm đến Giang Tây, thông báo Đại Nhân, bảo y cổ động Ninh Vương lập tức khởi binh! Lý Phúc Đạt xuống tới núi, thay xong quần áo, tẩy sạch hóa trang, vừa quay về quân doanh liền lập tức gọi mười mấy thân binh tâm phúc đến đích thân hạ lệnh.

Giang Nam Nhạn vẫn luôn chờ tin ở đây chợt nói: -Giáo chủ đã thuyết phục được Hồng nương tử rồi sao? Thuộc hạ cho rằng, thận trọng xem xét thì đêm mai sau khi đắc thủ thì mới phái người đến Giang Tây có được không?

-Không cần đâu! Lý Phúc Đạt nghiêm túc nói: -Thành bại ngay vào lúc này. Nếu đã toàn lực xuất thủ thì tất cả phải làm trước hết. Lần này huy động toàn bộ tinh anh của Di Lặc giáo chúng ta, chỉ cần một khi phát động thì chúng ta hoàn toàn bại lộ, cho dù thành công hay không đều sẽ bắt đầu ứng phó với đại chiến liên tục.

-Nếu chúng ta thành công, tin tức Ninh Vương tạo phản vừa truyền ra thì đa số quân đội sẽ bắt đầu giữ thái độ cầm chừng, không dám đuổi tận giết tuyệt chúng ta. Nếu chúng ta thất bại, tin tức Ninh Vương tạo phản truyền ra cũng có thể giảm bớt áp lực của Hương quân chúng ta rất nhiều. Trận chiến này là một trận chiến có tiến không lùi, không thể giữ lại đường lui. Bốn người các ngươi đi đi, phải nhanh chóng đưa tin tức đến!

-Dạ! Một thị vệ nhận lấy tín vật, dẫn theo ba binh lính vội vã đi ra ngoài.


-Hai người các ngươi lập tức trở lại Kinh thành, thông báo cho người nằm vùng của chúng ta, tung tin khắp nơi đại loại như Hoàng đế bị ám sát bỏ mình, Chính Đức không phải là thân sinh của Thái hậu, Ninh Vương đã khởi binh tạo phản, phía bắc Tĩnh Thanh Tông Miếu Xã Tắc Tấn Vương cấu kết ngoại phiên cầm binh xưng vương vân vân, thật thật giả giả, tạo ra hỗn loạn càng nhiều càng tốt.

Hai thị vệ kia cũng chắp tay nghe lệnh, vội vàng đi ra khỏi trướng.

Lý Phúc Đạt lại hỏi một thân tín: -Dịch trạm Tỉnh Kính có động tĩnh gì không?

-Khởi bẩm giáo chủ, bên đó toàn bộ đều bình thường, buổi sáng Lạc Chỉ huy điều động quân đội diễn tập việc tấn công lên núi, buổi chiều Dương Lăng từng dẫn người lên gần chỗ núi cao quan sát địa hình đất đai trong núi, thị vệ của hắn cảnh giới nghiêm ngặt, chúng tiểu nhân không dám lại quá gần, có điều xem tình hình thì hắn chuẩn bị hai ngày nữa thì tấn công lên núi.

-Hừ! Từ lâu nên tấn công lên núi rồi, bây giờ muốn ra tay, e rằng đã muộn rồi. Lý Phúc Đạt lạnh lùng cười, nói: -Tiếp tục quan sát động tĩnh của hắn, phải cẩn thận, đừng đả thảo kinh xà, để tránh ngay cả con rồng đó cũng giật mình.

Ông ta suy nghĩ một chút nói: -Cứ như vậy, các ngươi lui xuống đi. Nam Nhạn, theo ta đến thư phòng.

Hai người vào thư phòng, Lý Phúc Đạt chắp tay sau lưng thong thả cất bước thật lâu, tâm tình kích động mới trở lại bình thường: -Hồng nương không còn đường nào thì đồng ý với điều kiện của ta là chuyện tất nhiên. Đợi khi nàng "đột phá trùng vây" tấn công dịch trạm trong núi, Dương Lăng xua binh đuổi theo cũng là tất nhiên. Hành dinh Khâm sai khi đó tất sẽ bỏ trống, không ngờ thắng lợi của chúng ta lại đến nhanh như vậy. Nam Nhạn, giúp ta nghĩ xem, còn có gì cần chú ý không?

Giang Nam Nhạn ngẫm nghĩ, cũng không nghĩ ra có bất kỳ bại lộ nào, liền nói:


-Giáo chủ, thuộc hạ nghĩ, bây giờ chúng ta nên chuẩn bị hành động ám sát Hoàng đế thành công hay không thì phải làm thế nào? Nếu thành công thì nên đi đâu? Nếu thất bại thì nên đi đâu? Ngoài ra, Dân đoàn toàn là đệ tử trung thành nhất của bản giáo, lực lượng này nhất định thuộc về chúng ta. Binh lính Thái Nguyên Vệ mà đại nhân khống chế có thể dẫn ra bao nhiêu? Trước khi chúng ta hành động thì phải trù bị đầy đủ lương thảo ở đâu.

Lý Phúc Đạt cười ha ha nói: -Việc này không cần suy nghĩ, những thứ nên nghĩ ta đã nghĩ từ lâu rồi. Trận chiến đêm mai bất luận có thành công hay không, chúng ta đều phải xuôi nam hội hợp với Ninh Vương. Từ đây xuống đó, đi qua Chân Định, Bảo Định, chúng ta lấy danh nghĩa quân binh triều đình sẽ dễ dàng vào thành, lương thảo không cần lo lắng.

Ông ta ngồi vào ghế, nói:

-Nam Nhạn, ta đã đồng ý đêm nay đưa lương tực cho Hồng nương tử. Đêm nay ngươi phái người dẫn năm ngàn người vận chuyển lương thực lên núi ba lần, giao cho người của họ. Còn chuyện Thái Nguyên Vệ, không phải hoàn toàn nằm trong khống chế của ta, hành động đêm mai quá trọng đại, không phải là người tuyệt đối tin tưởng thì chỉ có thêm vướng tay vướng chân, nếu làm việc lớn này thì phải dựa vào người của bản giáo.

-Cho nên, đêm mai ta không dự định huy động bọn họ. Đợi sau khi một chiêu thành công thì mới biết lợi hại, làm ít lời nhiều. Tin rằng ta có thể trực tiếp khống chế hơn phân nửa số người trong Thái Nguyên Trung Vệ.

Ông ta vỗ tay "bốp bốp" ba tiếng, một bóng người như u linh lóe vào, Lý Phúc Đạt nói: -Đi! Lập tức triệu tập Thiên sư, Pháp sư, Hộ pháp, Đàn chủ, Hương chủ, Đường chủ của tất cả mười hai hương đường, bản giáo chủ muốn bày binh bố trận, phân công việc quan trọng.

Bóng người kia chắp tay thi lễ, lại biến mất không rõ. Lý Phúc Đạt đứng dậy nhìn Giang Nam Nhạn cười, ánh mắt sáng lấp lánh nói: -Nam Nhạn, chúng ta là vương hầu hay là tặc, phải trông vào đêm mai rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui