Hồng nương tử vừa nhìn thấy Dương Lăng thì đầu óc đã trở thành một khối bột nhão, nhưng trước mặt nam nhân khác lại giảo hoạt như hồ ly, dũng mãnh như hổ, lúc trước khi một mình tiêu diệt tinh nhuệ Di Lặc giáo do Lưu lão đạo thống lĩnh trong rừng Dạ Tuyết đã thể hiện rõ trí dũng của nàng. Lúc này, nàng đang trong hoàn cảnh sinh tử lưỡng nan, là sống hay chết đều nắm trong tay Lý Phúc Đạt. Lý Phúc Đạt làm sao ngờ được bây giờ nàng ngược lại là đang nghĩ xem làm sao moi ra được toàn bộ chi tiết của ông ta chứ?
Chỉ nghe Hồng nương tử thở dài sâu kín nói: -Nếu Lý giáo chủ có thể giúp chúng ta thoát khỏi nguy khốn, Hồng nương tử dĩ nhiên cảm kích không thôi. Nhưng nhân mã của chúng ta chỉ có như vậy, trong núi Thái Hành còn có vô số gia quyến già nhỏ, chúng ta có thể giành giang sơn đoạt thiên hạ được sao? Lần này chúng ta bại trong tay triều đình, ta mới biết quân đội triều đình hùng mạnh đến thế nào, bảo chúng ta giúp ông kiềm giữ binh mã triều đình có lẽ vẫn làm được, gia nhập chiến trường ư? Ôi! Một nữ tử như ta, chồng cha đều chết, giành giang sơn gì đó
Nghe giọng điệu kia, Hồng nương tử đã đồng ý tiếp nhận trợ giúp của ông ta rồi, nhưng vẫn còn nghi ngờ về chuyện giành thiên hạ, dường như muốn phá vây trốn về núi Thái Hành, tiếp tục vào nhà cướp của. Lý Phúc Đạt nghe được thì cười ha ha nói: -Thôi cô nương, cô chỉ biết một, mà không biết hai. Nói thật với cô, bản giáo chủ có gài tai mắt của ta trong triều đình, mọi chuyện của triều đình lão phu nắm rõ trong lòng bàn tay.
-Triều đình Đại Minh tuy đánh bại các ngươi, nhưng cũng hao hết tiền tài lương thực của triều đình. Bây giờ triều đình đã thế suy sức yếu, ngay cả quân lương cũng không có để phát. Không có quân lương thì ai sẽ bán mạng cho họ chứ? Ta dám nói, nếu bây giờ có người noi theo mấy vị huynh đệ Dương Hổ, Lưu Lục, Lưu Thất dựng cờ khởi nghĩa, triều đình nhất định xong đời!
Ánh sáng của vầng tịch dương trở nên dịu dàng hơn, chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Hồng nương tử, hệt như thoa lên một lớp phấn nhàn nhạt, quyến rũ dị thường. Lý Phúc Đạt nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng, bất giác trong lòng rung động, lại nói: -Thôi cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy chỉ mới hơn hai mươi, chẳng lẽ chuẩn bị trốn ở nơi thâm sơn sống cả đời như vậy, phí hoài tuổi thanh xuân?
-Lý mỗ và triều đình đối nghịch cả đời, nhiều lần bị đánh bại nhưng không nhụt chí. Hồng nương tử nữ trung hào kiệt, sao lại mất sạch ý chí chiến đấu rồi? Một cô gái yếu đuối như Mã Hoàng hậu Đại Minh không phải chinh chiến trên lưng ngựa nửa đời ư? Nữ nhi tranh thiên hạ, tuy không làm được Hoàng đế, nhưng chẳng lẽ tương lai không thể làm một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ được sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Hồng nương tử đỏ bừng lên, nàng âm thầm mắng một tiếng: -Lão già không biết xấu hổ này, không ngờ lại có ý đồ với ta.
Thật ra Lý Phúc Đạt cũng không phải thèm muốn sắc đẹp của nàng, Lý Phúc Đạt muốn nói là nhi tử của ông ta. Nếu Hồng nương tử đồng ý hợp tác thì ghép đôi nàng và nhi tử, như vậy không phải là giành giang sơn cho người khác, mà là giành giang sơn cho chính mình.
Từ xưa việc liên hôn chính trị chính là thế, muốn kết hợp triệt để Bạch Y quân và Di Lặc giáo cùng nhau thì đây là biện pháp tốt nhất. Lưu Lục và Dương Hổ nếu có con cái đến tuổi lập gia đình, e rằng từ sớm đã chơi trò liên hôn trở thành thông gia rồi, cũng không dẫn đến nhân mã hai bên chung đường không chung lòng, trước sau vẫn có dị tâm.
Nhưng Lý Phúc Đạt có ba nhi tử, dù sao cũng không thể ngay lần đầu gặp mặt thì bảo cô nương người ta tùy ý lựa chọn trong số nhi tử của mình, cho nên câu nói này hơi mơ hồ một chút. Ông ta cảm thấy bản thân đã bảy tám mươi tuổi rồi, Hồng nương tử nghe thế nào cũng không nghĩ đến bản thân ông ta đi. Nào ngờ bản thân mình đang đóng vai trưởng giả hiền lành ở đây, trong lòng Thôi đại mỹ nhân người ta lại mắng ông ta xối xả không ngừng.
Nhìn thấy Thôi Oanh Nhi đỏ mặt cúi đầu, Lý đại giáo chủ một bên tình nguyện mà cho rằng người ta động lòng rồi, không khỏi ưỡn ngực vui sướng, cười ha ha nói: -Thôi cô nương, thành ý của lão phu như thế đã đủ chưa? Bây giờ, chúng ta có thể hợp tác làm việc, ngồi xuống bàn bạc không?
-Nói thì nói, huynh đừng có sờ bậy nha. Huynh sờ nữa, huynh sờ nữangười ta không nói đâu. Chuyện lớn như vậy, huynh đừng làm càn, thật là. Trâm cài của Hồng nương tử lệch đi, vẻ mặt đỏ ửng, ngượng ngùng bắt được bàn tay đang di chuyển trên người mình của Dương Lăng, hờn dỗi nói.
Tên bại hoại này thật quá đáng, vừa bước vào cửa biệt thự liền bị hắn trộm mất cái miệng, rõ ràng là trong phòng có bảy tám cái ghế, lại khăng khăng muốn người ta ngồi lên đùi hắn. Hồng nương tử là nữ trung hào kiệt, từ nhỏ đã giống như nam hài tử vậy, làm sao từng nhìn thấy thủ đoạn nơi khuê phòng như vậy chứ?
Nàng vừa thẹn vừa quẫn bách, thật cẩn thận nhếch bờ mông tròn lên giống như đang ngồi trung bình tấn vậy, Dương Lăng được một tấc lại muốn tiến một thước, hai tay lại không thành thật, hại Hồng nương tử vừa nói vừa đề phòng hai tay của Dương Lăng.
Thật vất vả mới tóm được tay hắn, thùy tai lại bị hắn ngậm vào miệng, trên dưới cùng tấn công như vậy, cho dù là Hồng nương tử một thân võ nghệ cũng không chống đỡ nổi, bắp đùi rắn chắc vốn đứng trung bình tấn nửa canh giờ cũng không run rẩy từ lâu đã không còn sức lực, bây giờ cả người đều mềm nhũn mà dựa sát vào trong lòng hắn.
Dương Lăng cười ha ha nói: -Yên tâm đi, mỗi một chữ nàng nói, ta đều nghe lọt vào tai. Sầm mặt lắng nghe và hôn hít thân mật lắng nghe, kết quả có khác nhau sao?
Hồng nương tử xấu hổ xì một tiếng, khẽ sẵng giọng nói: -Người ta nói không lại cái miệng của huynh, dù saodù sao thì không cho huynh nhúc nhích nữa, nếu không người ta không thể nói được.
-Nói như vậy, ông ta hẳn đã hóa trang rồi, không giống lắm với dáng vẻ mà huynh nói, có điều nhánh Ngọc liên hoa kia muội đã nhìn kỹ rồi, nếu chỉ là làm ra tạm thời, ông ta chắc chắc không thể tìm được ngọc tốt chất lượng như vậy và thợ điêu khắc cao minh như thế, hẳn là Lý Phúc Đạt không nghi ngờ gì. Hồng nương tử lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói.
-Ông ta nóiđêm nay lén lút vận chuyển lương thực lên núi, để chúng ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, canh hai đêm mai bắt đầu hành động, ông ta sẽ điều dân đoàn Thái Nguyên đi, thả cho chúng ta đi qua từ doanh địa phòng thủ của bọn họ.
-Thì ra là thế. Dương Lăng chấn động cả người, bật thốt lên nói, hắn nhanh chóng suy nghĩ nói: -Cả đời Lý Phúc Đạt đều lợi dụng người khác, sai khiến người khác bán mạng cho ông ta, tính tình nay đúng là cả đời không đổi.
Hắn nắm lấy vòng eo nhỏ của Hồng nương tử, hai bàn tay dán lên vòng eo nhỏ mượt mà và cái bụng phẳng lì của nàng, đốt đến mức da thịt Oanh Nhi tựa hồ cũng nóng lên, hắn không nhúc nhích, Oanh Nhi cũng không dám nhúc nhích, lẳng lặng nghe hắn phân tích.
-Giữa hành thích và dụng binh, rõ ràng ông ta quyết định được ăn cả ngã về không, sử dụng phương pháp mạo hiểm nhất cũng bảo đảm nhất: binh biến. Chỉ là ta không ngờ, ông ta lại muốn lợi dụng chúng ta. Ừ, quân đóng ở dịch trạm Tỉnh Kính rất nhiều, nàng không thể từ đây mà trở về núi Thái Hành. Ông ta tất nhiên ra kế cho nàng, bảo nàng đi đường vòng tấn công quan ải nhỏ ở phụ cận để trốn về núi. Đúng không?
-Đúng vậy, ông ta nói với muội như vậy. Ông còn nói, Di Lặc giáo còn có một kế hoạch lớn khác, khi ta quay về núi, kế hoạch của ông ta cũng được tiến hành, đến lúc đó thiên hạ chắc chắn đại loạn, sau đó muội theo hẹn xuất sơn, hợp tác với ông ta tạo phản Đại Minh.
Dương Lăng khẽ mỉm cười, trầm tư nói: -Ta đã hiểu rồi, chỉ cần các muội phá vây thành công, lập tức sẽ có người chạy tới bẩm báo với ta, nói Dân đoàn không địch lại Bạch Y Quân, bây giờ đã bị các nàng xông ra, Bạch Y Quân đang tấn công quan ải nào đó mưu đồ chạy trốn về núi Thái Hành vân vân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...