Dương Lăng buột miệng nói câu đó ra, đột nhiên mý mắt giật lên một cái. Hắn bất giác ngẩng đầu lên nhìn một cái khác thường, chỉ nhìn thấy Miêu Quỳ đang bưng chén trà trên tay, cũng đang sốt sắng nhìn hắn chăm chú. Hai người bọn họ bất giác đều đứng bật dậy.
Miêu Quỳ thốt lên đầy nghi hoặc:
- Dân đoàn, đám dân đoàn vừa mới được thành lập... có lẽ nào có vấn đề ở đó?
Dương Lăng trừng mắt lên nhìn lão ta một hồi lâu rồi mới khan tiếng hỏi lại:
- Có thể như vậy sao? Một quy mô lớn đến như vậy sao? Toàn bộ dân đoàn đều... là người của y hay sao?
Dương Lăng đã từng suy nghĩ đến phản ứng của Lý Phúc Đạt sau khi xác nhận được quả thực Hoàng thượng đang ở trong hành dinh Khâm sai, đột kích, mai phục, ám hại, sai người hạ độc, phái cao thủ đến hành thích, tất cả những thủ đoạn đó Dương Lăng đều đã tính đến các biện pháp để chống lại. Chỉ có duy nhất hắn không thể ngờ tới Giáo chủ Di Lặc Giáo sẽ chỉ huy quân đột đến tấn công.
Đó vốn dĩ là chuyện không có khả năng xảy ta, trừ phi trong hai năm Lý Phúc Đạt ở Thái Nguyên đã tẩy não toàn bộ nhánh quân ở đó, đã khiến cho bọn chúng hoàn toàn trở thành người của y. Bằng không thì Lý Phúc Đạt hoàn toàn không thể có lý do nào thuyết phục toàn bộ đám binh lính đó, chỉ huy bọn chúng công kích quân đội triều đình, công kích hành dinh Khâm sai được.
Nhưng nếu như đám dân đoàn kia đều là những tâm phúc của Di Lặc Giáo được điều đến từ khắp mọi nơi trong thiên hạ thì việc đó hoàn toàn có thể xảy ra được. Nếu thực sự những dự đoán đó đều là thật thì đó quả thực là một chuyện vui lớn. Nếu có thể cạn quét được thế lực đó, giệt sạch những tinh lực của Di Lặc Giáo thì bọn chúng sẽ bị trúng đòn rất nặng, cho dù có tốn hàng trăm năm cũng chẳng thể nào khôi phục lại được quy mô đã có. Nhưng nếu vậy thì phía triều đình cũng phải điều chỉnh lại kế hoạch bố trí quân binh, để phòng ngừa tấn công.
Dương Lăng không dám điều động quá nhiều quân binh phản kích khống chế Thái Nguyên Vệ, để tránh rút dây động rừng, cuối cùng chỉ đành vịn vào cớ đề phòng Bạch Y phỉ có thể sẽ tấn công phá vây trong thời gian gần để tăng cường thêm các biện pháp bảo vệ trong Kinh Dịch Quán. Vì thế nên tầng canh gác bảo vệ bên ngoài lại càng trở nên chặt chẽ cẩn mật hơn nữa. Nếu Lý Phúc Đạt tính đến chuyện hành thích thì sẽ càng khó thành công hơn, nên y gần như chỉ một còn cách duy nhất đó là tăng cường binh lực để công kích.
Nhưng nếu như tất cả những toan tính dự đoán đều có vấn đề, Dân đoàn không phải là người của Lý Phúc Đạt thì y sẽ không thể tính đến nước cờ hành thích Hoàng thượng, lại càng không có khả năng điều động quân binh, y sẽ cảm thấy không nắm được phần thắng nếu như hành động nên ắt hẳn sẽ từ bỏ cơ hội này. Vậy thì chiêu thức dụ rắn ra khỏi hang của Dương Lăng sẽ thất bại hoàn toàn. Phải làm thế nào để cân bằng hai đầu của cán cân, làm thế nào để có thể dự đoán được tình huống phản kích của Lý Phúc Đạt thật sự khiến cho Dương Lăng phải vắt óc suy nghĩ.
Chiều ngày thứ hai, Dương Lăng vừa mới bàn bạc xong xuôi với đám tướng lĩnh trong Kinh Dịch Quán về các biện pháp phòng thủ bảo vệ an toàn thì Lưu Đại Bổng Chùy đã vội vàng chạy xộc vào, chắp tay bẩm báo:
- Quốc công gia, chỉ huy Thái Nguyên Vệ, Trương đại nhân, xin được cầu kiến.
- Trương Dần?
Trong lòng Dương Lăng khẽ chột dạ một cái, cuối cùng thì y cũng tới rồi!
Tuy Dương Lăng luôn mong có thể dụ được y cắn câu, nhưng nay khi mà tên khâm phạm đã không ít lần thoát thân qua mặt triều đình, hơn mười năm nay y lẩn trốn tài tình đến độ không ai có thể phát hiện được ra bất cứ tung tích nào dù nhỏ nhất để cuối cùng y cũng trà trộn được vào trong hàng ngũ cao quan của triều đình, Giáo chủ Di Lặc Giáo, y đã tới đây rồi. Bất giác trong lòng Dương Lăng ngược lại cảm thấy lo lắng bất an không yên.
Lạc chỉ huy quan sát nét mặt của Dương Lăng thì lại cứ ngỡ là Quốc công gia và Trương Dần có mối quan hệ thân mặt đặc biệt nào đó và không muốn để cho gã biết được sự việc của bọn họ, bèn vội vàng nói:
- Quốc công gia, xin ngài tiếp khách, bì chức xin cáo lui.
- Ồ? Được, được!
Lúc này Dương Lăng mới bừng tỉnh lại, cười ha ha nói:
- Đại Bổng Chùy, mau mời Trương chỉ huy tới phòng khách, dâng trà tiếp đãi. Ta tiễn Lạc chỉ huy ra về rồi sẽ tới gặp ông ta.
Lạc đại nhân bỗng nhiên nhận được sự quan tâm đến như vậy thì lấy làm ngạc nhiên lắm, vội vàng từ chối việc Dương Lăng muốn tiễn gã ra về. Sau khi tiễn Lạc chỉ huy rời khỏi khu vườn, Dương Lăng bèn nhanh chóng tới gặp Miêu Quỳ, căn dặn gã và tên Chính Đức giả mạo đó cần phải chuẩn bị hành động. Sau đó bản thân hắn cũng vội vàng mặc lên người bộ áo giáp, sau đó khoác bên ngoài bộ trang phục đang mặc, rồi Dương Lăng lại lấy thêm hai viên đạn, giấu kín trong tay áo. Lúc này hắn mới yên lòng bình tĩnh lại, từ tốn sải bước tới phòng khách.
Lý Phúc Đạt cũng căng thẳng không kém gì Dương Lăng, nhưng y vô cùng tự tin bản thân mình có thể dụ được Chính Đức xuất hiện.
Di Lặc Giáo đã thu hút được không ít những phù hào quý tộc gia nhập, nhận được một lượng lớn kỳ chân dị bảo. Hoàng đế đương triều say mê âm nhạc, giỏi vô công. Một thiên tử thiếu niên như vậy thì chỉ cần nghe thấy những báu vật như “Tiêu Vĩ Cầm” và “Mạnh Đức Kiếm” thì tuyệt nhiên sẽ không thể ngồi yên được nữa, chắc chắn y gã sẽ tới để thưởng thức.
Chỉ cần Chính Đức thực sự có mặt trong hành dinh Khâm sai thì chỉ cần nghe nói tới hai báu vật đó thì chắc chắn sẽ xuất hiện. Còn Dương Lăng thì không hề biết gì về thân phận thực sự, Di Lặc Giáo chủ, của gã. Trước mặt quan quân chỉ huy vệ sở của triều đình, chắc chắn bọn chúng sẽ không thể cảnh mật quá kỹ lưỡng được, chỉ cần thiên tử xuất hiện thì nhất định sẽ để lộ không ít sơ hở.
Lý Phúc Đạt đang nâng chén trà lên, vừa nhìn thấy Dương Lăng bước tới thì vội vàng đặt xuống, chắp tay hành lễ nói:
- Hạ quan tham kiến Quốc công gia.
Ánh mắt của Dương Lăng dán chặt lấy hai chiếc túi được bao bọc kỹ lưỡng đang đặt trên bàn, hắn cười nói:
- Ha ha, Trương đại nhân, đã khiến ngài phải chờ lâu rồi. Trương đại nhân không ở trong trận doanh canh chừng, ngài tới đây...?
Trương Dần cười nói:
- Trương Dần và Quốc công gia đã từng gặp mặt trong Kinh thành, sau này vì việc quân bận rộn, tuy có nhiều cơ hội gặp mặt lẫn nhau nhưng đều vì việc công nên chẳng thể nói chuyện hàn huyên được gì nhiều. Hôm nay hạ quan đích thân đến phủ thăm viếng, trước là để thăm hỏi tình hình của đại nhân ngài; sau nữa thì hạ quan mới kiếm được hai món báu vật thất truyền trong dân gian, đây đều là những món đồ giải trí. Đám hạ quan đều là những kẻ suốt ngày chỉ biết đến đánh trận, đương nhiên chẳng có hứng thú gì nhiều với những thứ này. Hạ quan thấy Quốc công gia ngài uyên bác trí tuệ, ắt hẳn sẽ ưa thích hai món đồ này. Tục ngữ có câu, tặng đồ cho người biết giá trị của nó, vậy nên hôm nay hạ quan mới mang hai món báu vật này đến cho Quốc công gia thưởng lãm.
Dương Lăng cười ha ha đáp lại:
- Thật quá khen, quá khen rồi! Trương đại nhân văn võ song toàn, chứ nào đâu chỉ là một kẻ võ phu đơn thuần đâu. Đứng trước mặt ngài, ta nào đâu dám xưng là người biết hưởng thụ cơ chứ? Ha ha, đó là những vật gì vậy? Là thứ gì mà khiến cho Trương đại nhân ngài phải cất lời khen ngợi là những báu vật hiếm có?
Trương Dần cười một cách tự phụ, bước tới bên cạnh hai chiếc túi được bao bọc cẩn thận, bên trong là một chiếc hộp dài. Dương Lăng khẽ thả lỏng khẩu súng giấu bên trong tay áo, hắn cười nói:
- Hóa ra là một chiếc cổ cầm sao?
Trương Dần đáp lại:
- Chính là một chiếc cổ cầm, thanh sắc của nó vô cùng thuần khiết. Đáng quý hơn nữa là chiếc đàn này là của một người nổi tiếng, không biết Quốc công có đoán được ra lai lịch của nó hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...