Bây giờ thì Bắc Kinh loạn như nồi cháo rồi, người Hán sợ nhất là gì, là quân Thát Đát mông cổ. Trong nội chiến họ đấu tranh anh dũng, dũng mãnh vô bì, chém giết nhau hết ngày này tháng khác không biết mệt mỏi, nhưng đối với quân mông cổ thì chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả người Hán đó là “dê béo”. Những cuộc cướp bóc xâm lược của người Mông cổ dành cho lãnh thổ Trung hoa kiêu ngạo chuyên lấy thịt đè người bắt nạt các quốc gia nhỏ phía nam là theo tầng xuất một năm một lần, còn số lần người Hán tiến vào thảo nguyên chơi người Mông là đếm trên đầu ngón tay. Nay nghe tin Thát Đát đã chiếm hoàn toàn Thiểm Tây thì triều đình mới lập tại Bắc Kinh loạn như con cào cào rồi. Chỉ còn cách Sơn Tây nữa thôi là có thể công đến Bắc Kinh rồi, nên nhớ lần này là họ chiếm đóng thành trì chứ không phải là lượn lờ cướp bóc làng mạc rồi té. Mà Sơn Tây mới bị quân Nam Việt quét qua, nói chung là trừ Đại đồng ra thì các thành trì khác sức phòng bị là hữu danh vô thực rồi. Lần này không biết tại sao quân Thát Đát có thể vô thanh vô thức vượt qua được Khẩu Hồ Phi, mà theo tin những người chạy nạn truyền lại thì trong tay Thát Đát có không ít súng kíp, không thể tưởng tượng nổi họ lấy súng từ đâu ra.
Lần này thì không cần triều đình dục thì Dương Lăng cũng cấp tốc lui binh về Hà Nam rồi từ hà Bắc Vòng về Sơn Tây phòng thủ. Pháo nặng quá khó di chuyển với tốc độ cao thế nên hắn dể lại 5000 binh áp giải pháo còn hắn mang 1 vạn 5 binh súng kíp và 15 vạn phụ binh còn lại chạy vội. Không những Dương Lăng rút mà Lý Bân đang cò cưa với Nguyễn Súy cũng rút quân về Sơn tây. Đế thì dễ đi há dễ như vậy, không hẹn mà cùng gần hai vạn quân hỏa thương của Hồ Vấn và hơn hai vạn hỏa thương Nguyễn Súy cắn chặt không nhả, đuổi theo sau đuôi.
Không còn cách nào khác Dương Lăng đành bỏ lại hơn trăm khẩu pháo lớn công kềnh rút đi, Hồ vấn thu được không biết sử lý như thế nào đành để lại đó chờ Vương gia quyết. Bắc Minh bỏ pháo rồi tốc độ rút lui rất nhanh không quản ngày đêm vượt qua Hà Nam tan hoang binh lực hư không. Hồ vấn cũng không quyết chiến vì du sao quân địch số lượng hơn hắn nhiều thế nên phát thư cho Trương Phụ quay lại Hà Nam biên giới thiết lập phòng thủ, còn hắn tạm thời trấn thủ Hà Nam phòng ngừa Dương Lăng quay lại.
Trên lý thuyết Lý Bân rút lui dễ hơn nhiều vì hắn có thủy binh hỗ trợ nên ngay cả pháo lớn cũng có thể được chuyển đi. Thế nhưng đây là Nguyễn Súy thống lãnh quân Nam Minh, hắn chả có lý do gì mà tiếc mạng người Hán cả, trong hội nghị quân sự cấp cao tại bờ nam sông Hoàng Hà tại Sơn Đông, Nguyễn Súy chỉ nói một câu với các tướng lĩnh người Hán,” Các vị muốn để triều đình nhìn vào là các vị đánh lui quân địch, hay trên triều nghị sự là các vị để địch thong dong lui quân. Công lao trước mặt đấy tùy vào các vi muốn lấy hay không thôi”. Vậy là chiến trường hai bờ Hoàng Hà nổ ra bất chợt và tàn khốc, tanh máu chưa từng có. Để chứng minh cho triều đình thấy rằng sự thật là quân Nam Minh tại Sơn Đông đánh tan quân Bắc Minh chứ không phải họ tự nguyên rút lui, sĩ quan Hán tộc Man Minh không tiếc mạng quân sĩ mà tiến hành xung kích bờ bắc Hoàng Hà cứ điểm quân Bắc Minh.
Thực lực ngang nhau, vũ khí không ai vượt hơn mà muốn chiếm cứ điểm thì việc đáp sinh mệnh vào là cốt yếu. Thế nhưng Nguyễn Súy chỉ huy lợi hai hơn Lý Bân, ngoài ra quân Bắc Minh một lòng muốn lui nên sau 18 tiếng đồng hồ không nghỉ mà tranh đấu khốc liệt Nam Triều đã hoàn toàn chiếm cứ cứ điểm Bờ Bắc. Cái giá họ bỏ ra là một vạn hỏa thương binh bỏ mạng. Năm ngàn phụ binh thương vong một con số rất lới, thế nhưng họ đã chiếm được 2 phần ba Sơn Đông một chiến tích có thể nói là tuyệt vời, vì giờ đây của ngõ nút thắt Hoàng Hà này là của Nam Minh rồi, nối lo phương Bắc xuôi Nam giảm đi đáng kể. Ngoài ra họ thu được một lượng lớn súng kíp và pháo cùng gần mười Phúc Thuyền thiết giáp của Bắc Minh.
Về Lý Bân thì hắn quá thiệt hại rồi, ba vạn hỏa thương binh còn lạ chưa đủ một vạn, Hai mươi vạn phụ binh thì chỉ thương vong một vạn mà thôi. Nhưng thiệt hại nhất chính là khúc em sông Hoàng Hà này đã rơi vào tay Nam Triều, đây là tổn thất không gì sánh được.
Thông tin thắng trận như cánh bướm dồn dập đáp vào mặt Thuận Thiên Đế, cảm xúc của vị này trong một tháng qua lên lên, xuống xuống liên tục, khi thi vui mừng, lúc thì hoảng sợ, nhất là lúc Mộc Thạch công thành Nam Kinh, hắn đã lên thuyền chuẩn bị chạy qua Vận Hà rồi trốn đi Chiết Giang rồi. Thế nhưng ngày hôm nay nhận tin thắng trận tới tấp hăn mừng sắp phát khóc rồi, trong hậu cung Thuận Thiên đế nắm chặt tay Tần Quý Phi mà xúc động.
-Cám ơn ai phi sinh cho trẫm hảo nữ nhi kiếm về cho trẫm hảo Hiền Tế, xem đó không có hắn giờ đây chúng ta nước mất nhà tan rồi. Lần này khó khăn nhường nào cũng phãi tìm cách giữ Nguyễn Súy tướng quân lại, không có hắn là Nam Minh không xong, năm năm phục vụ quá ít, nàng viết bức thư nhờ Tuyết Nhi xem sao.
Tần Quý Phi giờ mới là nhân vật phong vân trong hậu cung, thế lực nhà bà bây giờ còn cứng hơn Vương Thị Vĩnh xuyên của hoàng hậu nhiều. Đứng sau bà giờ là cả một Hải Quốc Nam Việt hùng mạnh khinh người, nếu không có nó thì cái Man Minh vương triều này chỉ là bong bóng xà phòng thôi. Hoàng Hậu cũng phải nể bà mấy phần đấy, cũng may mà bà không có con trai nếu không có lẽ Thế Tử Chu Lương giờ đang chui ở góc nào mà khóc, cái chức thế tử này đố mà nắm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...