Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân
Sinh hoạt, ca hát đến tầm 20 giờ thì gió cũng nhẹ bớt đi nên bắt đầu đốt lửa trại lên.
Tất cả học sinh vui vẻ nắm tay nhau chạy nhảy xung quanh lửa trại ấy.
Thương Tinh vô tư một tay nắm tay Mẫn Chi, tay còn lại nắm tay Nhất Dật ca hát, cười nói vui vẻ.
Mẫn Chi cũng thế lâu lâu cô cùng Hạc Thần nhìn nhau rồi lại vui vẻ ca hát tiếp.
Bọn họ hoàn toàn hòa nhập với cuộc vui mà không để ý rằng có rất nhiều ánh mắt luôn nhìn theo họ.
“ Cậu không vào ca hát chung với mọi người sao?”_ Hương Linh
“ Anh Nhất Dật tại sao lại nắm tay cô gái đó chứ? Lúc sáng tớ còn thấy hai người đi xuống xe cùng nhau…”_ Dung Huyền Phương đứng một bên khoanh tay nhìn họ.
“ Hửm? Ý cậu là Bạch Thương Tinh đấy à? Bạn thân của cậu ấy mà, cũng là bạn thân của Hạc Thần và Ngũ Hoàng luôn ấy.”
“ Bạn thân?”_ Dung Huyền Phương quay sang nhìn cô bạn thân khó hiểu.
“ Cậu không biết à? Bọn họ là bạn thân từ bé rồi đấy, lúc trước còn có Nhượt Hân Chi nữa nhưng từ lúc cô ấy quay về thì tớ không thấy bọn họ đi cùng nhau nữa… Chắc là nghỉ chơi rồi.”
“ Sao trước đây tớ chưa từng nghe qua chuyện này chứ?”_ Việc bọn họ là bạn thân thì cô biết nhưng có cả Bạch Thương Tinh thì cô chưa từng nghe thấy.
“ Hửm? Cả trường ai cũng biết chuyện này mà?”
“?..
“
“ Tớ đi vệ sinh một chút nhé.”_ Mẫn Chi quay sang nói nhỏ với Thương Tinh, còn cô thì đang vui vẻ ca hát nên không nghe rõ lắm chỉ gật đầu cho có rồi lại vui vẻ tiếp.
Ân Mẫn Chi lúc đầu định quay về khách sạn để đi vệ sinh nhưng từ chỗ bọn họ về khách sạn mất tận 20 phút.
Đi về tới nơi chắc… Nên cô quyết định đi tới nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Nhà vệ sinh ở đây cũng khá ổn, có đèn nối dài từ bên ngoài bên trong cũng có nhiều đèn.
Chỉ có phía sau của nhà vệ sinh là một rừng cây dừa nên trông hơi đáng sợ một chút.
Ân Mẫn Chi đi vệ sinh xong thì đứng rửa tay rồi mới đi ra ngoài.
Vừa ra đã nhìn thấy Hạc Thần đứng bên nhà vệ sinh nam hút thuốc.
“ Hạc Thần?”
“ Cậu hút thuốc à?”
Hạc Thần nghe thấy liền dập điếu thuốc đang hút dỡ đi rồi đi tới gần cô.
Quái lạ, sao giờ cô mới nhận ra vậy chứ? Bình thường cũng không nghe bất kì mùi lạ nào trên người anh, chỉ toàn ngửi thấy một mùi thơm nhẹ mà thôi.
“ Xong rồi à?”_ Hạc Thần
“ Ừ… Đi ngắm…”
Lời chưa nói xong liền bị tiếng động phát ra ở phía rừng cây làm cho giật mình, Ân Mẫn Chi hốt hoảng đứng sát lại gần Hạc Thần.
Cả hai cùng hướng mắt về phía đó, bên trong chỉ một màu tối đen.
“ Cậu… cậu có nghe thấy những gì tớ vừa nghe không?”_ Mẫn Chi nuốt một ngụm nước bọt, cười một cách ngượng ngạo nhìn anh.
“ … “_ Hạc Thần im lặng.
“ Chắc là tiếng gió thổi thôi.”_ Hạc Thần trấn an cô.
“ A “
“ Ưm “
“ A a “
“ Có mà, tớ nghe thấy rõ luôn ấy.”_ Mẫn Chi kéo tay anh hoảng sợ nói.
Hạc Thần chau mày nhìn về hướng đó.
“ Cậu về trước đi.”
“ Còn cậu?”
“ Tớ vào trong đó xem thử!”
“? Cậu bị đần à?”
Ân Mẫn Chi nhìn anh khó hiểu hỏi.
“ Vào đấy con ma bắt cậu đó, về thôi.”_ Ân Mẫn Chi kéo anh đi nhưng không được.
“ Vậy vào xem với tớ đi.”_ Hạc Thần kéo tay cô đi vào trong đó.
“ Hả??? Tớ không muốn!!!”
Mẫn Chi đi phía sau Hạc Thần, hai mắt nhắm tịt lại.
Một tay nắm chặt tay anh, một tay nắm lấy vạt áo anh không ngừng run rẩy.
Cái tên điên này khi không lại chui vào đây làm gì không biết nữa.
Đột nhiên những hình ảnh trong bộ phim kinh dị lúc chiều hiện lên trong đầu khiến cho cô càng sợ hãi hơn.
“ Này! Cậu có thấy gì không? Không thì…”
Âm thanh đó càng lúc càng lớn hơn, cộng với tiếng gió xào xac khiến cho khung cảnh càng trở nên kinh dị.
Còn chưa kịp nói dứt lời đã bị Hạc Thần bịt miệng lại.
Mẫn Chi liền mở mắt ra, nhận thấy bản thân đang đứng trong lòng của Hạc Thần phía sau một cây dừa lớn.
“ Anh vừa nghe thấy tiếng của ai đó thì phải…”
“ Làm gì có ai dám đi vào đây vào nữa đêm chứ? Anh mau tiếp tục đi, đang rất s.ư.ớ.n.g đó a~”
“ Nhanh một chút nữa…”
“ A~”
“ Ưm ~”
“ S.ư.ớ.n.g thật đó! Thật thoải mái!”
“ Làm ở chỗ này k.í.c.h t.h.í.c.h quá đi, còn s.ư.ớ.n.g hơn bình thường nữa.”
Ân Mẫn Chi nghe thấy liền tối sầm mặt, cái này là… Cô liền lú đầu sang một bên nhìn… Bọn họ… hai người họ… lại ở chỗ này làm chuyện đó hả? Hơn nữa bọn họ còn là anh chị lớp 12 thì phải, tiếng r.ê.n ấy kết hợp với tiếng gió xào xạc ở đây nghe thật kinh dị.
Đó là lý do lúc nảy hai người nghe không ra là âm thanh gì nên mới…
“ Cậu… Tớ… “_ Mẫn Chi đỏ mặt ngước lên nhìn Hạc Thần.
Ở trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được tiếng thở khô khan kia.
Trong hoàn cảnh này bọn họ thật sự là chẳng biết nói gì nữa rồi.
Hạc Thần hối hận rồi, đáng ra anh không nên cứng đầu lôi cô vào đây xem thử, tính tò mò chết tiệt.
Bây giờ, bọn họ đứng gần đến không có một khoảng cách nào.
Còn nữa, n.g.ự.c cô áp sát vào lòng n.g.ự.c anh như vậy, khiến cho bên d.ư.ớ.i có chút phản ứng…
“ Bây giờ phải làm sao đây?”_ Mẫn Chi nói nhỏ vừa đủ hai người nghe.
“ Chờ một chút… Đợi bọn họ xong thì chúng ta mới đi được.”_ Hạc Thần cuối thấp người xuống nói nhỏ vào tai cô.
Ân Mẫn Chi có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở nóng ấm của anh cùng với mùi thuốc lá bay thoang thoảng khiến cô có chút ngượng ngùng.
Cả hai cứ đứng trong tư thế ngại ngùng đó gần 15 phút.
Vậy mà… vậy mà bọn họ càng làm càng hăng là thế nào? Từ cái cây này chuyển qua cái cây khác, từ tư thế này chuyển qua tư thế khác là sao? Trâu bò hay con người vậy trời? Ân Mẫn Chi khóc ròng trong lòng mà không để ý bàn tay của Hạc Thần đã đặt lên eo thon của mình từ lúc nào.
Đêm nay Ân Mẫn Chi mặc một chiếc áo croptop trễ vai và một chân váy dài màu trắng, thắt bím tóc để sang một bên trông vô cùng xinh đẹp và dịu dàng.
Hạc Thần không còn khống chế được lòng mình nữa, anh từ từ cuối xuống….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...