Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân
Sau khi chơi ở ngoài biển thì mọi người sẽ quay về phòng nghỉ ngơi rồi chuẩn bị cho buổi tiệc vào tối nay…
“ Ể??? Mẫn Chi lịch trình thay đổi rồi nè…”
“ Hửm?”
“ Tiệc tối nay sẽ đổi vào ngày mai, còn tối nay chúng ta sẽ tập trung ra biển đốt lửa trại í.”_ Thương Tinh leo sang giường cô nói chuyện.
“ Ồ! Như vậy cũng vui mà, ở ngoài biển lại còn rất thoải mái.”
“ … “
“ Không thấy Hân Chi về phòng nhỉ?”_ Mẫn Chi nhìn sang giường trống bên cạnh.
“ Kệ đi, quan tâm làm gì.”
“ Cậu ta không xứng để chúng ta quan tâm đâu.”
Ân Mẫn Chi nhìn Thương Tinh cảm giác thật khó hiểu.
“ … Ais, đừng nhìn tớ như thế.
Tớ không muốn nhắc lại chuyện cũ một chút nào đâu.”_ Thương Tinh bĩu môi, nhớ lại chỉ thấy tức giận mà thôi.
“ … “
Ngay lúc này thì điện thoại Thương Tinh vang lên, là Nhất Dật gọi đến.
“ Sao vậy?”
“ Hai cậu có ngủ không vậy?”_ Nhất Dật
“ Tớ mà ngủ thì cậu đừng hòng gọi được nhé!”_ Thương Tinh
“ Hơ hơ, có đói không? Ngũ Hoàng dặn nhà hàng đem một số món lên này, có muốn lên ăn cùng không?”_ Nhất Dật liếc nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn còn nghi ngút khói.
“ Thật à? Lên liền đây!!”_ Thương Tinh cúp máy liền mang theo Mẫn Chi đi.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Nhượt Hân Chi đang đứng trước cửa phòng chuẩn bị mở cửa.
“ Hai cậu định đi đâu sao?”_ Hân Chi cười nhẹ hỏi
“ … “
“ À, bọn tớ lên phòng của Ngũ Hoàng một lát…”_ Thấy Thương Tinh không có ý định trả lời nên Mẫn Chi trả lời luôn, cũng không thể giả ngơ mà xem như là không biết được.
“ Có việc gì sao?”
“ Việc gì cũng không liên quan đến cậu, đi thôi Mẫn Chi.”_ Thương Tinh còn chưa nói dứt lời đã kéo tay cô đi.
“ Chúng ta thật sự không thể trở về như trước sao? Tớ đã làm gì khiến cho các cậu đối xử với tớ như thế chứ?”
Lời nói vừa nói ra liền ngay lập tức khiến cho Bạch Thương Tinh dừng chân.
“ Cậu lên phòng Ngũ Hoàng trước đi, một lát tớ lên sau.”
Ân Mẫn Chi có thể nhìn thấy được sự tức giận trong đôi mắt của Thương Tinh, điều mà cô chưa từng thấy qua trước đây.
Mẫn Chi gật đầu rồi đi vào trong thang máy trước.
“ Cạch.”
“ Ủa Thương Tinh đâu?”_ Nhất Dật mở cửa ngạc nhiên khi thấy chỉ có một mình Mẫn Chi.
“ Cậu ấy đang nói chuyện với Hân Chi… Bảo là sẽ lên sau.”
“ Hân Chi?”_ Nhất Dật chau mày lại nhìn về phía Hạc Thần đang ngồi.
“ Ừ… Có vẻ như không vui vẻ gì lắm!”_ Mẫn Chi đi vào trong.
“ Vậy à!”
“ Vậy chúng ta ăn trước hay đợi Thương Tinh lên?”_ Ngũ Hoàng
“ Đợi cậu ấy lên đi.”_ Nhất Dật
“ Mẫn Chi qua đây tớ cho cậu xem skin tớ mới mua này.”_ Hạc Thần có vẻ không quan tâm lắm, lên tiếng gọi cô khi anh đang nằm chễm chệ giữ giường lớn.
Căn phòng này khá với phòng bọn họ, thay vì có 3 giường thì lại đổi thành một giường siêu lớn.
“ Ò “
Bạch Thương Tinh quay lại trực tiếp kéo mạnh Nhượt Hân Chi vào trong phòng.
“ Vừa rồi cậu nói gì? Tôi không nghe rõ lắm, cậu nói lại xem!”
Thương Tinh mặt không cảm xúc yêu cầu.
Bạch Thương Tinh cô trước nay luôn luôm đặt tình bạn lên trên hàng đầu, mắt nhìn người của cô cũng rất tốt nên sẽ không phụ lòng bất kì ai và cũng sẽ không để bất kì một người nào lợi dụng mình vì một mục đích nào.
“ Tớ… tớ nói, chúng ta không thể quay lại như trước sao…”_ Hân Chi ngập ngừng, lời nói cũng không còn được suôn sẽ nữa.
“ Vế sau là gì…?”
“ Vế sau?”
“ Giả vờ ngu ngốc với ai vậy hả? Tôi bảo cậu lặp lại hết kia mà?”_ Thương Tinh chau mày trong lời nói có phần lớn tiếng.
“ Chúng ta thật sự không thể trở về như trước sao?..
Tớ đã làm gì khiến cho các cậu đối xử với tớ như thế chứ?”_ Hân Chi nói xong liền mím môi, bản thân là đã nói hơi quá rồi sao?
“ Ha, hay lắm! Nói lại không sai một chữ.”
Thương Tinh nhếch môi, nhìn xuống bàn tay mình.
Cô xòe ra lật qua lật lại nhìn ngắm.
“ Cậu ra nước ngoài không nói với bọn tôi một câu, xem bọn tôi như trò hề…”
“ Tớ có nói do bố tớ…”
“ Bố cậu có việc bên nước ngoài nên cậu cũng đi theo hả? Cậu không có miệng à? Không biết nói à? Điện thoại cậu mất ư? Bọn tôi ở đây lo lắng sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì, lục tung cái thành phố này lên để tìm cậu…”_ Thương Tinh cười khinh bỉ, tức giận đến mức chỉ biết vuốt ngược tóc ra phía sau.
Nhớ về những ngày tháng đi tìm kiếm vô ích đó khiến cho cô không thể kiềm chế nổi.
“ Tớ… tớ biết tớ sai rồi, tớ xin lỗi cậu… Chúng ta quay về như trước được không? Các cậu như vậy khiến cho tớ thật sự rất buồn…”_ Hân Chi nắm lấy tay của Thương Tinh rưng rưng nước mắt.
“ Buồn? Hahaha, đừng có làm tôi buồn nôn nữa Nhượt Hân Chi!”_ Thương Tinh dựt mạnh tay ra.
“ Cậu…”_ Hân Chi vô cùng xửng sốt, đây có còn là người bạn đã chơi với cô từ bé không?
“ Cứ cho là cậu không xem ba đứa tôi là cái gì đi.
Vậy còn Hạc Thần thì sao? Cậu ấy đã làm gì sai mà cậu lại đối xử với cậu ấy như vậy? Cậu không nói với cậu ấy một lời, một bước bỏ rơi tất cả chúng tôi.
Cậu có biết cậu ấy đã đau khổ thế nào không hả?”
“ Nhượt Hân Chi, tôi không ngờ cậu lại là một con người ích kỉ như vậy đấy.
Ngày đó đáng ra tôi không nên giúp đỡ cậu để cậu được yêu đương cùng Hạc Thần.
Cậu ấy là một người tốt và cậu không hề xứng đáng với cậu ấy đâu, đừng có tiếp tục làm phiền cậu ấy nữa!”
Bạch Thương Tinh định bỏ đi nhưng ngay lập tức Nhượt Hân Chi kéo tay cô lại, nước mắt đều đã rơi xuống.
Nhưng với Thương Tinh những giọt nước mắt này không thể khiến cho cô mềm lòng được nữa.
“ Tớ biết tớ sai rồi mà…”
“ Tớ không tốt với mọi người, tớ có lỗi với Hạc Thần…”
“ Cậu không thể niệm tình bạn từ nhỏ mà tha thứ cho tớ sao?”
“ Tớ phải làm gì để cậu tha thứ cho tớ đây?”
Bạch Thương Tinh đứng trước cửa phòng Ngũ Hoàng lau đi những giọt nước mắt rồi mới gõ cửa phòng.
“ Cạch.”_ Ngũ Hoàng mở cửa liền nhìn thấy sự khá lạ trên đôi mắt của Thương Tinh.
“ Cậu khóc sao?”_ Ngũ Hoàng xoa đầu cô nhẹ nhàng hỏi, xem ra thì anh cũng đoán được phần nào.
Bạch Thương Tinh là một người thẳng tính, có gì đều sẽ nói hết ra.
Huống hồ gì chuyện này đều bị cô giữ mãi trong lòng, cô không muốn nhìn thấy bạn mình buồn.
Nhưng cả hai đều là bạn cô…
Còn về phần Nhượt Hân Chi, là một gái khá dễ khóc trong trí nhớ của họ.
Luôn luôn khiến cho người khá có cảm giác muốn được che chở.
“ Không có! Bụi bay vào mắt tớ thôi.”_ Thương Tinh mĩm cười đi vào trong.
“ Oa, trông ngon thật đấy!!”_ Thương Tinh nhìn một bàn ăn thịnh soạn liền ngay lập tức vui vẻ.
“ Cậu nới chuyện lâu quá đấy, đều nguội cả rồi.”_ Nhất Dật hai tay đúc vào túi quần đi tới gần.
“ Nguội gì chứ? Tớ thấy còn ngon lắm này.”
Nhượt Hân Chi ngồi thất thần trong phòng, cô nhìn về một hướng nước mắt không ngừng rơi xuống.
“ Ngày 1/6 sau khi cậu rời đi 3 tháng.
Bọn tôi đã bay sang Mỹ tìm cậu.
Cậu biết chúng tôi đã thấy gì không? Thấy cậu nắm tay một thằng nhóc nào đó, hôn hít đấy!”_ Bạch Thương Tinh
“ Hơn ai hết, cậu hiểu rõ tâm lý của Hạc Thần như thế nào.
Cậu biết cậu ấy đã phải trải qua những gì nhưng chính cậu lại làm điều này với cậu ấy.”
“ Không phải dưới danh nghĩa là một người bạn mà là người yêu cơ đấy!”
“ Cậu tự suy nghĩ lại mình đi! Cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả.
Tình bạn giữa chúng tôi và cậu nó là chấm dứt từ cái ngày chúng tôi nhìn thấy cảnh đó rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...