Ngược Về Quá Khứ Tự Cứu Vớt Bản Thân
Từ khi mặt trời chưa ló dạng thì học sinh trong trường dường như đều có mặt đầy đủ.
Mỗi người mang theo vali lớn, vali nhỏ, túi to, túi bé,… Chính xác hôm nay là ngày đi chơi của bọn họ - chuyến đi biển 3 ngày 2 đêm.
Ân Mẫn Chi một tay kéo vali trên vali còn có một túi xách, trên vai còn có một balo.
Em trai cô vừa xuống xe liền chạy về phía xe của lớp mình, cô thì buồn ngủ tới mức mắt sắp dính lại với nhau rồi.
Nhanh chóng tình xe có ghi bảng tên lớp mình rồi ném hết vali và balo vào trong ngăn dưới xe, bản thân chỉ mang theo túi xách leo lên tìm chỗ ngủ.
Bây giờ trên xe mới chỉ có vài ba học sinh ngồi sẳn, cô ngồi đại gần ghế chót rồi… ngủ.
Chết tiệt rõ là ngủ sớm mà bây giờ buồn ngủ tới mức không thể mở mắt là thế nào?
Mẫn Chi khồn biết bản thân đã ngủ được bao lâu nhưng khi nghe có tiếng ca hát mới từ từ mở mắt ra.
“ Dậy rồi à?”
“ Ừm~, sao giọng cậu hôm nay trầm vậy? Nghe như…”
Ân Mẫn Chi lục tìm cây son trong túi lại cảm thấy có gì đó không đúng mới nhìn sang bên cạnh.
“ Hạc Thần?”_ Ngạc nhiên.
Chẳng phải kêu lớp nào ngồi theo lớp đó sao? Sao giờ lại…?
“ Cậu dậy rồi hả Chi Chi? Cậu ngủ nhiều quá đi, đã hơn 1 tiếng rồi đó.”
Bạch Thương Tinh từ phía dưới chòm lên nói chuyện, Mẫn Chi quay ra sau thì nhìn thấy cô đang ngồi cạnh Nhất Dật và Ngũ Hoàng.
Nhìn sang bên cạnh thì… đm? Có cả Nhượt Hân Chi là thế nào? Cô chỉ ngủ một tí thôi mà…
“ Sao mọi người lại ở đây vậy? Chẳng phải bảo lớp nào đi với lớp nấy sao?”_ Ân Mẫn Chi
“ Hehe, tớ lôi các cậu ấy sang đây chơi đó.
Nói thế thôi chứ đều loạn cả lên rồi.”_ Thương Tinh cười xuề xòa.
Quả thật là như vậy! Nhưng khác một cái là lúc đầu cô ngồi cùng Mẫn Chi, còn ba người bọn Hạc Thần, Ngũ Hoàng, Nhất Dật thì ngồi chung với nhau nhưng lúc đang chóng cằm nhìn ra bên ngoài thì thấy Nhượt Hân Chi đang xếp hàng lên xe thì cô nhanh chóng nhảy ra và ném Hạc Thần vào chỗ kế bên Ân Mẫn Chi.
Như thế thì “ai kia” sẽ không thể ngồi gần với Hạc Thần và Mẫn Chi chính là “hàng rào bảo vệ”.
Nhượt Hân Chi khi lên nhìn thấy Hạc Thần chăm chú bấm điện thoại bên cạnh còn có Mẫn Chi đang dựa vào anh ngủ liền không khỏi tức giân nhưng không thể làm được gì.
“ Ồ! Vậy sao?”_ Cô gật gù lại tìm son, lúc đầu lên xe vẫn chưa tô son hẳn là vô cùng nhợt nhạt đi.
Cô lấy cây son màu đỏ mận ra, trông đặc như máu vậy.
Hạc Thần có vẻ như vô cùng hiếu kì mà nhìn cô chăm chú, Ân Mẫn Chi chỉ chấm vài chấm nhỏ lên môi rồi tán ra.
Vì son đậm nhưng hôm nay cô lại muốn nhẹ nhàng nên lấy ít một chút, bậm bậm vài cái liên quay sang nhìn Hạc Thần.
“ Xinh không?”_ Ân Mẫn Chi chớp mắt nhìn anh.
“ … “_ Hạc Thần ngơ người.
Mẫn Chi da trắng, môi đỏ, mắt to, mi dài… Có thể Ân Mẫn Chi không phải người đẹp nhất nhưng hiện tại trái tim của Hạc Thần đang rung động rồi!
“ Hạc Thần? Cậu nghĩ gì vậy?”_ Ân Mẫn Chi hai tay đặt lên má anh ra sức lắc qua lắc lại.
Hạc Thần giật mình ho khan vài tiếng, vành tai đều đã đỏ hết lên.
“ Đừng nghich!”_ Hạc Thần bắt lấy tay cô, cô liền đỏ mặt mà rút tay lại.
“ Âyya, hai người này lại tình cảm như vậy? Muốn làm người khác say xe thêm à?”_ Bạch Thương Tinh chóng cằm bĩu môi.
“ Nếu cậu muốn tớ cũng có thể, tớ còn vài chiêu còn hơn thế!”_ Nhất Dật nhìn cô nháy mắt nở nụ cười không thể đê tiện hơn.
“ Muốn thì đi làm với mấy em người yêu của cậu đấy! Sao hôm nay không kéo ai đến ngồi cùng mà ngoan ngoãn ngồi ở đây vậy?”_ Bạch Thương Tinh khinh bỉ nhìn anh.
“ Tớ không thích bám người yêu và không thích ai bám tớ hết.”_ Nhất Dật nhún vai, quen cho vui thì bám nhau quá mức làm gì? Đằng nào chẳng chia tay, nhỉ?
“ Ồ ồ”
Bạch Thương Tinh chẳng màn nhìn anh, cô với loại bạn trap gái này đã quá quen rồi.
Lại nhìn sang Ngũ Hoàng vẫn trầm ổn như vậy, lâu lâu lại cười cười với mấy câu nói đùa của người khác như tên hâm hâm làm cô bất mãn vô cùng.
Sao chẳng thấy tên nào bình thường để cô nương nhờ tấm thân vậy?
“ Dạo này thấy cậu không giống con người lắm…!”_ Bạch Thương Tinh nhìn Ngũ Hoàng nói ra lời gợi đòn, Nhất Dật nghe thấy liền cười đến sặc nước bọt.
“ Cậu chán sống rồi à?”_ Ngũ Hoàng liếc nhìn cô bạn thân của mình.
“ Nhìn cậu cứ hâm hâm dỡ dỡ thế nào ấy… Cậu đang yêu à?”_ Bạch Thương Tinh nhìn anh bằng nữa con mắt.
Ân Mẫn Chi và Hạc Thần nghe thấy nhìn cũng quay xuống nhìn, Ngũ Hoàng nhìn Mẫn Chi lại liếc sang chỗ khác.
“ Yêu cái đầu cậu!”
“ Cậu yêu đầu tớ? Biến thái quá vậy?”_ Bạch Thương Tinh vậy mà lại né thật, dựa sát vào người Nhất Dật làm anh ho nhẹ có chút không thoải mái còn hơi đỏ tai.
Hạc Thần nhìn biểu cảm trên mặt của Nhất Dật liền bật cười giống như biết được một bí mật mới vậy.
“ Cậu cười gì thế?”_ Ân Mẫn Chi
“ Cậu… Thật là… Hết nói nổi mà.”_ Ngũ Hoàng bất lực, Thương Tinh liền ngay lập tức tách ra khỏi Nhất Dật cười hề hề.
“ Các cậu cũng hát một bài đi.”_ Một bạn học đi xuống đưa mic về phía họ, Bạch Thương Tinh liền chợp lấy mic đứng dậy.
“ Toi rồi, tòi rồi…”_ Nhất Dật dựa ghế xoa xoa tai mình, Ngũ Hoàng nhìn theo chỉ biết lắc đầu.
“ Sao thế?”_ Ân Mẫn Chi nhìn biểu cảm của bọn họ liền vô cùng khó hiểu.
“ Cậu biết tên mập lòi rốn trong phim Doraemon không?”_ Nhất Dật dừng một chút lại nhất thời quên mất tên của người ta, rồi lại bòi thêm “ Cái tên hay ức hiếp bạn bè ấy, Bạch Thương Tinh nhà này hát cũng phải một 9 một 10 đấy.”
Nhất Dật vừa dứt lời liền nhận ngay ánh mắt bén hơn dao của Thương Tinh, đợi cô quay đi anh còn che miệng hướng về phía Ân Mẫn Chi nói thêm.
“ Một khi đã hát là không thể dừng, đáng sợ vô cùng!”
“ Haha, cậu lại nói quá à? Làm gì có chuyện đó được cơ chứ?”
Ân Mẫn Chi vừa dứt lời liền bị giọng hát nào đó làm cho cứng đờ người….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...