Bút lông còn dính mực nước trong tay Diêm Bộc chậm rãi rơi xuống, khuôn mặt hắn vặn vẹo đáng sợ.
Sở Nghệ Đường đi đến mang theo tiếng thở dốc dồn dập.
“Úc Kỳ đã không còn ở trong phủ.
.
.
.
.
.
Ta truy cũng không tìm được hắn.”
Diêu Kính Đồng lắc đầu, nước mắt như những hạt đậu lớn thi nhau chảy xuống gò má tuyệt mỹ của nàng, nàng cầm trong tay khối bạch ngọc nhuốm đầy máu dùng sức mang đến trước mặt Diêm Bộc Hạo.
“Vì sao lúc đó không giết hắn? Vì sao muốn lưu lại hắn?” Than âm Diêu Kính Đồng tê tâm liệt phế khiến cho người nghe lòng đau tuyệt vọng.
Diêm Bộc Hạo nhìn bạch ngọc trước mặt, đau khổ.
“Úc Kỳ đi khi nào?” Thanh âm Diêm Bộc Hạo khô ráp, đè nén cảm xúc đang dâng trào hỏi.
“Nghe nói là ngày hôm qua.” Sở Nghệ Đường dè dặt cẩn trọng mở miệng.
“Lập tức gọi người, ta muốn đến kinh thành thiêu trụi vương phủ của Quý Lăng Dương.” Diêm Bộc Hạo lớn tiếng mở miệng, gân xanh nổi trên trán.
“Ngươi giết người nhà hắn thì có lợi gì, chúng ta mười mấy năm chịu khổ.
Sau cùng, ngươi vì sao vì Thủy Nhan không giết chết Quý Lăng Dương?! Vì sao?!” Diêu Kính Đồng giọng đã khàn, trên mặt là hận ý cùng bi thống.
Diêm Bộc Hạo nhìn nước mắt tràn đầy của Diêu Kính Đồng, thân thủ ôm nàng ta vào ngực, cảm nhận người nàng ta đang run rẩy.
Trên khuôn mặt tuấn tú tất cả đều là hận ý, không thể tha thứ.
.
.
.
.
.
.
.
※※※
Gió đêm thổi mạnh làm cửa phòng mở tung.
Người trên giường có chút lạnh cố ý lôi kéo chăn trên người, mày rối rắm ngủ không yên.
Bóng dáng màu trắng đi vào thổi mở cửa phòng, tay áo theo gió lay động nhưng trên mặt là một loại hận ý cùng sát khí.
Hắn hiện tại nên hận nàng.
Không! Khi bắt đầu gặp lại nàng, hắn sẽ không nên đối với nàng mềm lòng.
Gió đêm tiếp tục theo cửa phòng rộng mở thổi mạnh vào, Thủy Nhan nằm trên giường co rùm vì rét lạnh, nàng mơ hồ mở mắt.
Bóng dáng màu trắng đứng cạnh cửa, ở dưới ánh trăng giống như độ thượng một tầng ngân quang.
Thủy Nhan ngồi thẳng người, mơ hồ suy nghĩ, tầm mắt nhìn không rõ, chỉ cảm thấy người này cùng người trong trí nhớ giống nhau, cảm giác quen thuộc.
Thủy Nhan mở miệng cười, không kịp mang hài, chậm rãi bước đến .
“Vương gia.
.
.
.
.
.
Người tới đón Thủy Nhan sao?” Thủy Nhan vươn ra hai tay trực tiếp tiến vào ngực của Diêm Bộc Hạo, trên mặt thỏa mãn, ở trước mặt hắn nàng chưa từng cười với hắn như vậy.
Thân thể Diêm Bộc Hạo trở nên cứng đờ, yết hầu khô ráp không nói nên lời.
Diêm Bộc Hạo dùng sức đẩy Thủy Nhan ra, gió đêm phất qua người hắn làm tóc tung bay.
Thủy Nhan kinh ngạc ngẩng đầu, ý thức mơ màng tựa hồ bị gió đêm thổi tỉnh, trên mặt nàng hoảng sợ, ngoài ra còn có một tia thẹn thùng.
Nàng làm sao có thể đem Diêm Bộc Hạo nhận thức thành Vương gia?
Thủy Nhan đột nhiên mở miệng cười nhạo chính mình, nguyên lai ở trong trí nhớ của bản thân, chỉ có Vương gia mới thích mặc trường bào trắng.
.
.
.
.
.
Khó trách bản thân nàng mơ hồ cho rằng hắn chính là Vương gia.
Lui ra phía sau một bước, Thủy Nhan hơi hạ thấp người cúi chào hắn.
“Diêm gia.” Giọng nói nhàn nhạt có chút sợ hãi, nàng không rõ, giờ phút này hắn tới làm gì?
“Có một chút thất vọng?” Thanh âm của Diêm Bộc Hạo lạnh lẽo, lạnh thấu xương.
Thủy Nhan mím môi, chính mình thất lễ.
Diêm Bộc Hạo lãnh đạm cười, xoay người đi vào trong phòng, đốt đèn trên bàn, bóng ngọn đèn vàng chiếu sáng khắp phòng.
“Nguyên lai là vậy, trong lòng người muốn đi cùng hắn ta.
.
.
.
.
Chuyện này các người đã dự trù bao lâu?” Diêm Bộc Hạo lãnh đạm mở miệng, trong mắt tà mị khiến cho người ta sợ hãi.
Thủy Nhan chần chừ một chút, nhưng vẫn không hiểu rõ lời nói của hắn.
“Dự trù? Diêm gia, lời ngươi nói ám chỉ điều gì?” Thủy Nhan vừa dè dặt cẩn trọng mở miệng vừa đoán ý tứ của hắn.
Diêm Bộc Hạo lắc đầu, đột nhiên bật ra một tràn cười, tiếng cười trầm thấp khiến cho người nghe cảm thấy quỷ dị.
“Thủy Nhan, ngươi nghĩ ngươi có thể đùa giỡn với tâm tư của ta, ngươi thật sự không đủ tư cách.” Diêm Bộc Hạo dừng ý cười, trên mặt tà mị càng thêm rõ ràng.
Thủy Nhan giật mình tại chỗ, trong mắt mơ hồ không hiểu.
Diêm Bộc Hạo đưa tay, một bạt tai nặng nề tát Thủy Nhan té xuống đất.
Đầu Thủy Nhan bị đánh tới cạnh cửa.
“Mấy ngày trước Quý Lăng Dương đã đào tẩu, ngươi vì sao không đi? Còn làm bộ không biết chỗ ở của hắn?” Diêm Bộc Hạo rút kiếm quấn trên eo mình, mũi kiếm thẳng tắp hướng yết hầu Thủy Nhan ép tới.
Trên mặt Thủy Nhan kinh ngạc, hoang mang, nhưng lại có phần hưng phấn.
“Vương gia đào tẩu rồi sao?” Thủy Nhan sốt ruột mở miệng, khóe miệng tựa hồ còn vươn ý cười.
Diêm Bộc Hạo lại lắc đầu, mũi kiếm ở cổ Thủy Nhan vạch một đường máu.
“Ta đã cho rằng ta nên tin tưởng ngươi nên mới buông thù hận, ta cho rằng ba ngày triền miên, trong lòng ngươi có lẽ có ta, nhưng xem ra ta sai rồi, ngươi ở bên người ta từ đầu đến cuối chỉ là kéo dài thời gian, bao gồm Úc Kỳ ở bên cạnh ta cũng chỉ là thủ thuật che mắt.
Ta, Diêm Bộc Hạo sống mười mấy năm lần đầu tiên vì một nữ nhân mà thua thảm vậy.” Lưỡi dao lại dùng sức, máu đỏ sẫm theo lãnh kiếm chậm rãi tí tách rơi.
Thủy Nhan cau mày, muốn nghe rõ lời nói của Diêm Bộc Hạo, nhưng hiện tại điều duy nhất nàng có thể khẳng định, Vương gia thật sự đã trốn khỏi nơi này.
“Ta tới giết nàng!” Giọng nói bi thương ở ngoài phòng vang lên.
Diêu Kính Đồng một thân áo trắng quần lụa mỏng, đầu đội trâm hoa màu trắng, cả người xem ra tái nhợt vô lực.
Nàng ta ngồi xổm người xuống, tay mảnh khảnh chậm rãi vạch lên cổ Thủy Nhan mang theo tơ máu, cố gắng dùng sức bóp cổ, cướp đi toàn bộ hô hấp của Thủy Nhan.
“Mười mấy năm trước, ngươi làm hại mẫu hậu của ta bị bắt trở lại trong cung, mười mấy năm sau, ngươi khiến mẫu hậu ta chết trong cung, từ đây ta cùng các nàng trời nam đất bắc!” Trong mắt phượng của Diêu Kính Đồng tất cả đều là tơ máu, thanh âm gào thét khiến cho người ta đau lòng.
Hô hấp Thủy Nhan càng lúc càng khó chịu, ánh mắt nàng mơ hồ nhìn Diêm Bộc Hạo, lúc này nàng không rõ cảnh tượng, không rõ lời nói, nàng muốn kêu cứu.
Diêm Bộc Hạo mắt lạnh nhìn nàng, trên mặt lạnh lùng, rốt cuộc nhìn không ra vẻ ôn nhu của 3 ngày dây dưa.
Khóe miệng Thủy Nhan ẩn chứa ý cười, bất đắc dĩ cười.
Nam nhân ở trước mặt là chủ tử của nàng, mấy ngày trước đây hắn ôn nhu ngọt ngào, hiện tại lại lãnh khốc khiến cho người ta sợ hãi.
Tay hắn đã từng nhu tình vuốt ve thân thể nàng, hiện tại giống như rắn rết muốn cướp mạng nàng.
Thủy Nhan lại lắc đầu, hôm nay nàng còn suy nghĩ về hắn, nhớ hắn, bản thân không rõ tình cảm dành cho hắn.
Nhưng xem ra nàng thật sự ngu dại, giống như Úc Kỳ nói, nàng rất ngu dại.
.
.
.
.
.
.
Cho rằng còn muốn tình yêu?
Thủy Nhan nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mặt hắn, nàng đã làm xong việc nên làm, cứ như vậy không minh bạch rời đi, ít nhất nàng nghe được Vương gia bình an vô sự.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...