Ngược Tỳ


Vết thương trên người Úc Kỳ đau nhức khiến cho ý thức của hắn ở trên lưng ngựa nhiều lần rơi vào mơ hồ, thậm chí còn sốt cao.

Nhưng Thủy Nhan không có ý định dừng lại, nàng vẫn tiếp tục cuộc hành trình cùng roi ngựa trong tay.

Hiện tại nàng cảm thấy bản thân có chút ích kỷ, nhưng nàng vì muốn đến gặp Quý Lăng Dương.

Muốn tận mắt nhìn thấy sự an nguy của hắn.
Càng gần đến nơi Úc Kỳ nói, lòng Thủy Nhan càng thấp thỏm không yên.
Vừa đến nơi Thủy Nhan nhảy xuống ngựa, trên mặt đất toàn cát vàng mịn màng, nàng đang muốn mở miệng giải thích nhưng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sững sờ.

Trước mắt là tiểu viện rách nát, do đang vào mùa đông cây cối trong viện khô vàng, cột nhà sứt mẻ rơi xuống nước, cảnh vật trước mắt khiến cho lòng Thủy Nhan đau nhói.

Vương gia từng là Vương gia cao quý, hôm nay lại ẩn mình trong viện hoang tàn này.
Sân trong viện vắng lặng lần lượt xuất hiện những người quen thuộc trong Vương phủ.

Bọn họ đem Thủy Nhan vây quanh, trên mặt những người này xuất hiện phẫn nộ, ngay cả lời nói ngoài miệng đều là nhục mạ, hận không thể giết chết nàng.

Thậm chí còn phun nước bọt vào nàng.
“Úc Kỳ ở trên ngựa!” Trong đó có người kinh hô, cùng lúc những ánh mắt lại nhìn về phía Thủy Nhan, đáy mắt hận ý càng thêm nặng nề.

“Ngươi đã hại Vương gia không thể trở lại kinh thành, bây giờ ngươi còn muốn làm gì? !” Một nam nhân cao lớn thô kệch, thô lỗ mở miệng.
Nhưng lời của hắn lại khiến cho người xung quanh cảnh giác.

“Ngươi sẽ lại đem cái tên họ Diêm một lần nữa mang đến.” Lời này vừa nói ra, mọi người vội vàng cảnh giác đem Úc Kỳ dìu vào trong phòng, vừa rồi trong sân còn ồn ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ để lại một mình Thủy Nhan.

Thủy Nhan tiến lên, sốt ruột gõ cửa, miệng gào thét nói lời xin lỗi, trong lòng hiện tại áy náy cùng đau đớn, sắc mặt nàng ửng đỏ, phờ phạc.

Nàng biết bọn họ hận nàng, biết bọn họ đang mắng nàng, nhưng.


.

.

.

.

.

.
Két ~~
Cửa lại bị mở ra, trên mặt Thủy Nhan xuất hiện ý cười, ngay lập tức một cây gậy trúc hung hăng đánh nàng té trên mặt đất, Thủy Nhan không kịp trở tay, đầu óc choáng váng.

Thủy Nhan quỳ rạp trên mặt đất, sốt ruột ngẩng đầu, nhìn nam nhân thô kệch trước mắt “Ta.

.

.

.

.

.

Ta không phải cố ý, Ngưu đại ca ta thật sự không có lừa Vương gia.”
Nhưng gậy trúc lại rơi xuống trên người Thủy Nhan, không một điểm do dự, cũng không một tia áy náy, không nguyện ý nghe lời Thủy Nhan giải thích.
“Nếu lần này ngươi thật sự đưa tên họ Diêm mang đến, vừa vặn chúng ta ở trong này trừ bỏ kẻ phản đồ là ngươi, đương nhiên sau đó sẽ giết chết cái tên họ Diêm.” Ngưu đại ca dùng gậy trúc lần nữa hạ xuống, Thủy Nhan cuộn tròn ở trên đất bùn, đau đớn trên người khiến nàng không đứng lên nổi.

“Uổng công Vương gia tín nhiệm ngươi.” Ngưu đại ca chuẩn bị dùng gậy trúc hướng đầu Thủy Nhan nặng nề đập xuống, cứ như vậy kết liễu mệnh Thủy Nhan.

“Ngưu Nhị, làm càn!” tai Thủy Nhan hiện tại toàn tiếng ong ong, tiếng nói vang lên khiến nàng dường như bừng tỉnh.
Thủy Nhan thống khổ ngồi dậy, nàng nhìn thấy Quý Lăng Dương vẫn như cũ ôn nhu mặc áo bào trắng, tóc vẫn như cũ cài lược trơn bóng, đuôi tóc sạch sẽ, từng bước chần chờ, cảnh giác hướng nàng đi tới.

Quý Lăng Dương nhíu mày cúi người, dìu Thủy Nhan đứng lên.

“Vương gia.” Giọng nói của Thủy Nhan nghẹn ngào.

Quý Lăng Dương mím môi, khuôn mặt lạnh như băng nhìn Thủy Nhan.

Hắn xoay người đi vào trong nhà, Thủy Nhan vội vàng đi theo nhưng chân bị đánh đau không đi được, người nghiêng ngả chao đảo.
Ngay khi Quý Lăng Dương đi đến gian nhà ở hậu viện, hắn dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẻ mặt lo lắng.
Thủy Nhan nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt xuất hiện chua xót.

.

.

.

.


.
“Vương gia, Thủy Nhan không cố ý, Thủy Nhan không biết tin tức kia là giả, nếu.

.

.

.

.” Thủy Nhan quỳ rạp xuống đất, giọng nức nở.
Nhưng Quý Lăng Dương vẫn như cũ đứng tại chỗ, vẫn như cũ không quay đầu, hắn ta cũng không nói gì.
“Vương gia yên tâm, Thủy Nhan vẫn ở bên cạnh người, vì Vương gia vãn hồi hết thảy.

.

.

.

.

.

Thủy Nhan nơi nào cũng không đi.” Thủy Nhan sốt ruột mở miệng, hi vọng Quý Lăng Dương có thể nói một câu, cho dù là trách cứ.
Tay của Quý Lăng Dương hơi hơi nắm chặt, hắn chậm rãi xoay người, nhưng trên mặt Quý Lăng Dương tái nhợt xuất hiện vẻ hung tàn.
Thủy Nhan ngây ngốc, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên kinh ngạc, vẻ mặt hiện tại của Quý Lăng Dương nàng chưa từng nhìn thấy qua.
Quý Lăng Dương vươn tay, một bạt tai nặng nề đánh vào mặt Thủy Nhan, ngay lập tức trong miệng nàng nếm được mùi vị máu tanh, khóe miệng Thủy Nhan nhếch lên ý cười, máu bên trong miệng chảy ra đỏ mọng.
Nàng biết bạt tai này nàng nên bị đánh, nàng cũng biết Quý Lăng Dương không ra tay độc ác với nàng, nếu hắn dùng nội lực, vừa rồi một bạt tai kia chắc chắn sẽ lấy mạng của nàng.
“Thủy Nhan, ta thật sự nhìn lầm ngươi.” Quý Lăng Dương lãnh đạm mở miệng, toàn thân Thủy Nhan lạnh như băng.
Một câu nói của Quý Lăng Dương nhìn lầm ngươi rồi, phủ nhận lòng trung thành của nàng đối với hắn, cũng phủ nhận mười năm bên cạnh với nhau.
Một trận gió lạnh thổi qua, Thủy Nhan rõ ràng nhìn thấy trên mặt Quý Lăng Dương tỏ vẻ tuyệt vọng.
Thủy Nhan muốn mở miệng cầu xin, nhưng trong lòng nàng lạnh lẽo không biết nói gì.
Ngoài cửa xuất hiện tiếng ầm ỹ dị thường, thậm chí còn có tiếng đao kiếm đụng nhau kèm tiếng la hét.
Quý Lăng Dương nhíu mày, cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa.
“Vương gia chạy mau, Diêm Bộc Hạo mang theo mấy trăm cẩm y thị vệ vây quanh nơi này.” Ngưu Nhị thở hổn hển chạy đến trước mặt Quý Lăng Dương, ánh mắt lại phẫn hận nhìn Thủy Nhan, hắn hoàn toàn xem thường nàng, lúc đó ở ngoài cửa căn bản không phát hiện dị thường, nhưng ngay khi bọn họ buông lỏng cảnh giác, Diêm Bộc Hạo lại mang theo người đến rồi.

“Ngươi lại bán đứng chúng ta, ta vừa rồi nên giết chết ngươi.”

Toàn bộ gân xanh trên trán Quý Lăng Dương nổi lên, hắn xoay người, ánh mắt lạnh lùng như cũ vẫn nhìn Thủy Nhan đang quỳ.
“Không, thời điểm chúng ta trở về, Diêm Bộc Hạo đi kinh thành.

.

.

.

.

.

Làm sao có thể?” Gương mặt Thủy Nhan tái nhợt càng thêm trắng bệch, trong đầu nàng xuất hiện toàn bộ hành động của Diêu Kính Đồng cùng Diêm Bộc Hạo đối với nàng, nhưng nàng vẫn như cũ không nhìn ra sơ hở gì.
“Đợi mấy ngày, chính là chờ đến ngày hôm nay, Vương gia đã nhường ta.” Diêm Bộc Hạo bước chân mạnh mẽ, thong thả tiêu sái đến trước mặt Quý Lăng Dương, áo choàng màu xanh đứng bên cạnh một bộ hồng y là Diêu Kính Đồng.

.

.

.

.

.

.

..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui