Lặng thầm yêu thương anh, đớn đau cũng được, tổn thương cũng được, chỉ cần thấy anh là được...
Cô vẫn kiên trì đến Hàn Thị làm, anh thấy cô cũng chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Cô vẫn âm thầm làm việc của mình, nhưng Linda đã tiếp nhận hết những việc như bê cafe, đưa giấy tờ... tránh để cô tiếp xúc với Chủ tịch. Lần đầu cô có hỏi, nhưng Linda chỉ cười không nói.
Cô hiểu, chính là sợ cô bám víu sao?!
Nửa đêm hôm sau cô lại nhận được điện thoại của Linda, báo Chủ tịch gặp tai nạn.
Cô tức tốc chạy đến Bệnh viện thành phố A, gặp Linda đang nức nở khóc trước phòng cấp cứu, thấy cô Linda vội vàng chạy tới:
“Nhược Nhược, Chủ tịch... hu hu”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Năm nào vào ngày này Chủ tịch cũng như vậy...”Linda đưa tay lau nước mắt “Nghe nói trước đây Chủ tịch có yêu một người con gái rất sâu đậm... Hôm qua là ngày cô ấy cùng Chủ tịch gặp tai nạn... Hôm nay là ngày cô ấy qua đời trên bàn phẫu thuật... Còn nghe nói, chiếc ô tô tải đâm vào Chủ tịch đã kiện, vì là do Chủ tịch chạy nhanh còn vượt đèn đỏ. Lỗi là do Chủ tịch nên... năm nào Chủ tịch cũng mua chiếc ôtô như chiếc gặp tai nạn kia đập nát... hoặc đâm vào đâu đó. Chị đã gặp chuyện này không ít lần, nhưng Chủ tịch không cho chị nói với ai. Năm nay thật may có em bên chị, chị rất sợ, Nhược Nhược chị rất sợ...” Nói xong liền ôm mặt khóc nức nở, cô vỗ nhẹ vai Linda, mắt cũng sớm đỏ.
Người nào mới đủ khả năng làm Mặc Nham yêu sâu đậm như vậy đây. Không phải chính là Cát Lam sao???
Qua 6 tiếng đồng hồ, đèn ở phòng cấp cứu mới tắt. Cô cùng Linda đều khẩn trương. Bác sĩ trưởng cùng đội ngũ phụ tá, y tá bước ra. Nếp nhăn của Bác sĩ trưởng va vào nhau, cất giọng trầm ổn nói:
“Tai nạn rất nặng, vết thương ở sau lưng và đầu rất nghiêm trọng...”
Cô sững người, nước mắt lúc này mới tuôn ra như suối, cả người cô như vừa trúng một đòn đau đớn tới ngu ngốc.
“Tình trạng hiện giờ đã khá lên một chút, nhưng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nếu sau 3 ngày không tỉnh lại... e rằng, đã thành người thực vật!” Bác sĩ trưởng lắc đầu “Thanh niên bây giờ đi đứng cũng thật là..., gia đình hãy chuẩn bị tâm lý, túc trực và chăm sóc bệnh nhân 24/24 giờ” Linda trấn tĩnh lại, nhẹ cúi đầu nói:
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn...”
“Không có gì, là trách nhiệm của chúng tôi!”
Linda quay sang nhìn Nhược Nhược đang ôm mặt khóc tới tim gan phế liệt. Cô đã từng thấy nhiều người khóc qua nhưng chưa từng thấy ai khóc tới thương tâm như vậy? Dường như cả bầu trời của Nhược Nhược sụp đổ!! Trong lòng cô cảm nhận được, Nhược Nhược đã yêu Chủ tịch, yêu tới sâu đậm. Có lẽ Chủ tịch đã nhìn ra nên gần đây mới lạnh lùng tới như vậy.
Nhược Nhược sau khi bình tĩnh lại thì mắt đã sớm sưng lớn, giọng cũng khàn, mắt ngập nước nói với Linda:
“Chị Linda, chị có trẻ nhỏ, để em chăm sóc Chủ tịch cho chị”
“Nhược Nhược...”
“Yên tâm giao cho em, Chủ tịch đã không muốn ai lo lắng, chúng ta cứ như vậy làm theo đi”
Linda gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay Nhược Nhược nói:
“Nhược Nhược em là cô gái tốt, nếu không đủ sức kéo dài việc đau lòng này... em hãy buông xuống đi... hiểu chưa? Đừng tự dày vò mình như vậy”
Cô ngẩng lên nhìn Linda chằm chằm, hóa ra Linda đã thấu tâm ý cô từ lâu
“Em... chính là không dừng lại được, chỉ cần buông xuống em sẽ đau đớn tới muốn chết. Có lẽ là mệt mỏi cùng khổ đau... nhưng... em cam tâm tình nguyện!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...