Ngược Thiếp


Ánh trăng cuối thu trong trẻo nhưng lạnh lẽo, bên ngoài hoa viên chỉ còn một vài bông cúc đang nở rộ.

Trên những cành hoa mềm mại vẫn còn đọng lại những giọt sương mai long lanh như những hạt ngọc trong suốt dưới ánh trăng.
Ta ngồi ngơ ngác ở trước cột đá, chung quy vẫn cảm thấy Thính Thủy Các tĩnh lặng đến đáng sợ, lộ ra vẻ u ám ma mị.
Toàn thân tựa như chìm trong băng giá ngàn năm vô định, hàn khí lạnh lẽo đè ép, giống như những lưỡi kiếm sắc bén hung ác chui vào từng lỗ chân lông, khiến ta run lên nhè nhẹ, nước mắt đọng thành hạt băng.
Đã hơn nửa tháng kể từ cái ngày khủng khiếp đó, mỗi khi nhớ lại, ta vẫn cảm thấy mình chỉ đang nằm mơ, mọi thứ đều là hư ảo.
Nụ cười yếu ớt cùng đôi mắt sáng ngời của Tiểu Y luôn không ngừng hiện lên trong tâm trí ta, vẻ ngoài thông minh thuần khiết tựa như một bông hoa xinh đẹp ấy, sao có thể biến mất dễ dàng đến vậy?
Tiếng roi quất mạnh vào da thịt cứ văng vẳng bên tai, giống như một tấm bùa ngải ác quỷ xé nát linh hồn của ta.

Ta bịt tai lại, cố chặn những thanh âm đáng sợ tàn phá linh hồn ấy.

Những âm thanh khủng khiếp đó không ngừng quấy nhiễu tâm trí của ta.

Mặt trăng đỏ như máu lơ lửng trên không trung, hay đó lại là Tiểu Y với thân thể đầm đìa máu tươi.
Ta cứ tưởng rằng đợi đến khi Hiên Viên Hàn chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, là ta có thể vĩnh viễn thoát khỏi thế lực của Liên Thành Chích, có thể phiêu bạc thiên hạ, nhưng điều không ngờ là niềm hy vọng mới có được ấy cuối cùng lại bị phá hủy đột ngột, không những thế còn liên lụy đến tính mạng của Tiểu Y.
......................Ngược thiếp....................
"Vương phi, Hiên Viên đại phu nói, tối nay chúng ta sẽ rời đi.

Hắn sẽ đánh thuốc mê các thị vệ, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đến cửa sau của vương phủ là sẽ gặp người tiếp ứng."
Thế giới của ta vẫn là một mảnh tối đen như trước, tuy Hiên Viên Hàn đã cho ta bình thuốc có thể chữa khỏi các di chứng của Phệ hồn thuật, nhưng nó lại không hiệu nghiệm cho lắm.

Thời gian rời đi càng đến gần khiến ta lo sợ không thôi.
Dùng sức nắm chặt tay của Tiểu Y, ta khẽ run, là sợ hãi, cũng là kích động khi sắp thoát khỏi nơi này.
"Tiểu Y, thật sự có thể rời đi sao? Tối nay là có thể rời đi sao? Ha ha, giống như đang nằm mơ vậy, ta sợ mình sẽ tỉnh mộng......"
"Không phải mơ, là thật sự rời đi, Vương phi người sờ xem, đây là tin tức của Hiên Viên đại phu dùng bồ câu đưa tin truyền đến, hắn đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Sau khi rời đi, Hiên Viên đại phu sẽ giúp người chữa khỏi đôi mắt, mọi thứ đều rất tốt!"

Tiểu Y ôm chặt lấy ta, muốn xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng ta.

Nước mắt không kìm được mà chảy ra, lúc này ta nên vui mới phải, nhưng ta vẫn không ngăn được những giọt nước mắt.
Tim, đau quá, trái tim không ngừng co rút đau đớn.

Ta sẽ thoát khỏi cái nơi - chứa đầy ác mộng này, thoát khỏi cái tên nam nhân luôn gây tổn thương cho ta, nhưng vì sao trái tim vẫn đau đớn đến vậy?!
Đoạn đường này, kể từ ngày khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ tươi ấy, ta giống như một con chim bị bẻ gãy cánh, bị tổn thương hoàn toàn trước sự tàn nhẫn độc đoán của hắn.
Ở một vùng đất lạ lẫm với những con người xa lạ này đã đem đến cho ta một nỗi khủng hoảng không tên.

Ta luôn cố gắng sinh tồn, muốn sống sót, mặc dù trên người mang đầy vết thương, máu chảy đầm đìa nhưng ta vẫn cắn răng nhịn xuống như trước.
Nay, ta chỉ ngày đêm mong ngóng, rốt cuộc ta cũng sắp thực hiện được tâm nguyện là rời đi rồi, nhưng tại sao trái tim ta lại thấy trống rỗng đến vậy.
"Vương phi, Tiểu Y đi thu thập một ít đồ, có lẽ sau này sẽ cần dùng đến, Vương phi, người cứ ngồi ở chỗ này, đừng cử động, Tiểu Y sẽ về nhanh thôi!"
Tiểu Y lau khô nước mắt, lo lắng dặn dò ta, rồi đỡ ta ngồi bên bệ cửa sổ.

Nhưng không ngờ cuối cùng nàng không thể quay trở về nữa!
Bên cạnh truyền đến tiếng động kì lạ, ta tưởng là Tiểu Y nên khẽ gọi, nhưng sau một lúc lâu trầm mặc, ta bỗng nhận thấy bầu không khí quỷ dị trong phòng, nghĩ đó là Liên Thành Chích nên sợ hãi lui về phía sau.
Hắn đến đây, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì?! Trong lòng cảm thấy vô cùng hoang mang, nhưng ta bỗng nghe được một giọng nói trào phúng quen thuộc.
"Này, Mộc Thanh Thương, ngươi sợ ư? Nghe nói ngươi bị mù? Ha ha, thật là đáng thương quá đi!"
Bước chân đang lùi về phía sau đột ngột cứng đờ, ta khẽ lắc đầu, không thể tin được.
Là Cát Cánh tỷ tỷ?! Không phải bây giờ nàng nên ở bên cạnh Lăng ca ca, cùng hắn chống đỡ quốc nạn sao?!
"Không thể tin được là ta sẽ xuất hiện ư? Hừ, ngươi thật là không hiểu hay là giả bộ không biết tiểu vương gia đối với ngươi như thế nào?! Chẳng phải ngươi nói muốn bọn ta quên ngươi sao? Bọn ta đều đã cố thử, nhưng được gì chứ? Tại sao ngươi còn muốn phá hủy bình yên mà ta đã vất vả có được?! Ngươi có biết hay không, ta đã cho rằng những cố gắng, những vất vả chờ đợi bấy lâu nay của mình sắp được đền đáp rồi, nghĩ đến việc tiểu vương gia sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy điểm tốt của ta, sẽ quên ngươi đi, nhưng vì sao ngươi còn muốn tạo thêm hy vọng cho hắn?!"
Giọng nói của Cát Cánh tỷ tỷ có chút thê lương, lại tràn đầy phẫn nộ, thanh âm đè thấp run lên nhè nhẹ.

Trong lòng ta hơi hốt hoảng, nghĩ đến việc Cát Cánh tỷ tỷ bỗng nhiên xuất hiện cùng nỗi oán hận của nàng, cả người ta bất giác rét run.
Không phải là ta cố ý muốn làm phiền bọn họ, chỉ là vì ta không còn cách nào khác, ngoại trừ hắn ra ta không biết nên tìm ai cả.

Ta chưa từng nghĩ sau khi rời khỏi nơi này mình sẽ quay lại bên cạnh Lăng ca ca, ta chỉ hy vọng hắn có thể cứu ta ra khỏi nơi này, sau đó ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ nữa.
Không ngờ ta lại làm tổn thương Cát Cánh tỷ tỷ, làm sao ta lại không biết, ngay từ nhỏ nàng đã ái mộ Lăng ca ca mà sinh ra khúc mắc với ta.


Ta vẫn luôn chúc phúc cho nàng, cũng không hề có ý định phá hoại ai cả, nhưng nàng lại hiểu lầm......
"Ngươi có biết hay không bởi vì ngươi mà mấy ngày nay hắn không thể chuyên tâm xử lý chính vụ? Hắn rất muốn đi tìm ngươi, ha ha, mặc dù ta đã hi sinh cho hắn nhiều đến vậy, nhưng trong lòng hắn lại chỉ nghĩ đến ngươi.

Mộc Thanh Thương, ta cũng không muốn đối xử với ngươi như vậy, nhưng nếu cho ngươi trở lại bên cạnh tiểu vương gia, thì ta sẽ không còn hy vọng nữa, cho nên, ngươi không thể trở về."
Nàng tiến lại gần ta, bộ dáng tức giận kia bức ta lui về phía sau, hàm ý trong lời nói của nàng khiến ta chấn động, ý của nàng là ta không thể rời đi sao? Nàng muốn làm cái gì?!
"Cát Cánh tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, muội chưa từng có ý định muốn quay về bên Lăng ca ca, muội biết mình không thể ở bên cạnh hắn, biết tỷ so với muội càng xứng với hắn hơn.

Muội chỉ muốn rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được, miễn là có thể rời khỏi nơi này!"
Trời đang tối dần, trong lòng ta càng thêm bất an, Cát Cánh tỷ tỷ đến đây không phải là điềm lành gì cả, giấc mộng được thoát đi dường như ngày càng rời xa.
Cát Cánh tỷ tỷ cười lạnh, rồi khẽ thở dài, nàng như vậy trông thật xa lạ.

Trong ba vị tỷ tỷ, chỉ có Cát Cánh tỷ tỷ là người dịu dàng, am hiểu lòng ngươi.

Khi còn bé, nàng luôn giống như một người mẹ chăm sóc ba người chúng ta, nhưng vì sao lại biến thành như vậy?!
Bởi vì yêu, nên mới biến thành như vậy sao?
"Đừng mơ mộng hão huyền nữa, ngươi cho là sau khi ngươi rời đi, không xuất hiện ở trước mặt tiểu vương gia nữa là sẽ không có việc gì sao? Đừng nói với ta là ngươi không biết hắn yêu ngươi nha, ngươi cho rằng hắn sẽ thả ngươi đi sau khi thoát khỏi nơi này ư?! Sẽ không, nếu ngươi rời đi, thì hắn sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi đâu.
Cho nên, Thương Nhi, Cát Cánh tỷ tỷ xin ngươi, ngươi đừng rời đi được không? Thân phận Duệ Khâm Vương phi cao quý như vậy, sao ngươi lại muốn chịu khổ trong khi có thể tận hưởng vinh hoa phú quý? Liên Thành Chích không phải là không có tình cảm với ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, là sẽ không làm sao cả? Được không, hãy từ bỏ ý định đó đi, làm như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người!"
Ta khẽ lắc đầu, cười chua xót, mặc dù ta và nàng đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng nàng cũng sẽ không hiểu được nỗi khổ của ta.
Thân phận cao quý, vinh hoa phú quý, trong nháy mắt đều trở thành hư không.

Trong vương phủ này, không có yên bình, hoàng thất Thánh Viêm loạn lạc, Duệ Khâm vương phủ phức tạp, còn có vô số thị thiếp tranh giành sủng ái, Liên Thành Chích yêu hận dây dưa, làm thế nào mới có được hạnh phúc đây?
Đối với mọi người đều tốt......!Ta cúi đầu cười, nước mắt chảy xuống, sống trong vương phủ này ta cũng có nỗi khổ mà, vết sẹo cũ vừa lành thì lại có thêm vết thương khác, không có ngày nào là được yên bình cả.
"Cát cánh tỷ tỷ, Thương Nhi xin tỷ......"
Xin nàng, hãy để ta rời đi, đừng xảy ra những chuyện bất ngờ nữa, xin nàng, hãy quên đi cừu hận, đừng hủy đi hy vọng cuối cùng của ta.
Cát Cánh tỷ tỷ trầm mặc, ta biết trong lòng nàng đang mâu thuẫn, về tình cảm, nàng trách Lăng ca ca chưa từng để ý đến nàng, trách ta đoạt đi sự chú ý của Lăng ca ca, nàng vẫn còn cảm tình với ta, dù sao thì chúng ta đã từng cùng nhau lớn lên trong suốt bảy năm qua, cùng nhau cười, cùng nhau khóc.

Lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi quyết định của nàng, nhưng ta lại nghe thấy nụ cười lạnh lẽo của nàng ta, giống như đã hạ quyết tâm, khiến trái tim ta lạnh giá.
"Thương Nhi, đừng trách tỷ tỷ, nhân bất vi kỷ*, bảy năm qua đi, muội vẫn là bảo vật được nâng niu trong tay mọi người.

Tuy dù ngoài mặt chúng ta vẫn sống như nhau, nhưng trong bóng tối, có ai biết ba cô gái kia lại là sát thủ khát máu, được huấn luyện để trở thành công cụ tay sai?!
*nhân bất vi kỷ: người ta sống vì mình là chuyện bình thường
Ngươi không thể tưởng tượng được bọn ta đã phải trải qua những khổ cực gì đâu.

Có đôi khi ta nghĩ, cùng là cô nhi được nhặt về, vì sao ngươi lại có thể hạnh phúc đến vậy, trong khi chúng ta lại phải vật lộn trong vũng máu? Từ nhỏ ta đã rất ngưỡng mộ tiểu vương gia, đương nhiên tiểu vương gia mà ta ái mộ không phải là người mà ngươi biết.
Ở trước mặt ngươi, hắn luôn dịu dàng, ấm áp, ân cần như vậy chỉ vì muốn giữ vững vị trí bất khả xâm phạm trong lòng ngươi thôi.

Nhưng ở một nơi mà ngươi không biết, hắn lại tàn nhẫn vô tình, chắc ngươi không thể tưởng tượng nổi được bộ dáng âm u lạnh lẽo của hắn đâu.

Ta yêu hắn như vậy, là bởi vì con người thật của hắn rất giống ta......"
Ta sợ run, ánh mắt trừng lớn nhìn vào một mảnh tối đen như mực, tuy ta biết Lăng ca ca có những bí mật giấu không cho ta biết, nhưng không ngờ, hóa ra những gì mà ta biết không phải là con người thật của hắn.
Thiếu niên ôn nhuận như ngọc có nụ cười rực rỡ như hoa năm đó, híp đôi mắt phượng mang đầy ý cười, vươn tay ra với ta, nói:"Theo ta đi, nơi này không thích hợp với ngươi, ngươi xứng đáng có được thứ tốt đẹp hơn......"
Những ký ức tươi đẹp đó tất cả chỉ như mới ngày hôm qua, nụ cười ấm áp không kịp tiêu tan, vậy mà hóa ra tất cả chỉ là giả dối.
"Cho nên Thương Nhi, bọn ta với hắn mới là người cùng một thế giới.

Bọn ta được định sẵn là rơi vào trong địa ngục, đây mới là nơi ngươi nên ở lại!"
Ta dùng sức lắc đầu, không thể ở lại, ở lại như vậy thì thật sự sẽ vạn kiếp bất phục.
"Ha ha, ngươi cho là ngươi có lựa chọn sao? Hiên Viên Hàn cũng không thể cứu nổi ngươi đâu.

Trước khi đến đây, ta đã thừa dịp lúc hắn không để ý mà thả mê hương vào trong phòng hắn rồi, hơn nữa, ha ha, ta đã nói cho Liên Thành Chích biết, ngươi muốn chạy trốn khỏi hắn, ngay tại đêm nay! Bây giờ ta ở trong này, chính là muốn nói với ngươi biết, hãy chết tâm đi! Nhất định cả đời này ngươi chỉ có thể sống ở đây, ngươi trốn không thoát đâu!"
Cả người như bị rút hết sức lực mà ngã khuỵu xuống, đầu óc ta trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng, ta không còn nghe rõ nàng ta đang nói cái gì nữa.

Chờ đến khi tỉnh lại sau cơn mê man, ta mới phát hiện Tính Thủy Các tĩnh lặng đến đáng sợ, ta lớn tiếng gọi Tiểu Y đến nỗi cổ họng khản đặc, nhưng vẫn như trước không hề nghe thấy tiếng nàng đáp lại.
Đáy lòng bỗng dâng lên nỗi sợ hãi, ta bất chấp việc mình sẽ bị thương, hoảng loạn rời khỏi phòng.
Vấp ngã, một lần nữa bò lên, tất cả các thị vệ ẩn nấp trong bóng tối đều xuất hiện muốn ngăn cản ta lại.

Ta dùng sức giãy giụa, giống như một kẻ điên cắn lấy cánh tay mình, bất chấp miệng dính đầy máu, điên cuồng quát to:
"Đừng lại đây, ai còn dám tới gần ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!"
Miệng ta dính đầy máu, ta nghĩ những người này quả thật đã bị dọa sợ trước dáng vẻ hiện tại của mình rồi nên không còn ai dám tiến lên nữa, nhưng họ vẫn luôn bám theo ta như muốn đề phòng việc ta chạy trốn.

Ta lớn tiếng cười tự giễu, cười bản thân mình thật thảm thương, dùng sức lau đi nước mắt và máu trên mặt, ta cúi đầu cười khổ, một người bị mù như ta, cần gì phải đề phòng? Nực cười......
"Nói cho ta biết, Tiểu Y ở đâu?! Nhanh lên......"
Ta loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu thê lương, đau đớn vọng lại từ phía xa, rất quen thuộc.....
"Tiểu Y......!Là Tiểu Y......"
Lẩm bẩm một mình, ta ngã khuỵu xuống nền đá, đầu gối bị rách, lòng bàn tay cũng bị chảy máu, nhưng ta lại không thấy đau chút nào, trong lỗ tai, trong lòng, đều chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của đứa nhỏ kia cùng tiếng gào của ta.
Cơ thể run lẩy bẩy, ta bò lên, nhưng lại ngã khuỵu xuống, ta muốn đi cứu nàng, muốn bảo vệ nàng, tiếng khóc của nàng cùng tiếng đòn roi vang dội kia như quật vào trái tim ta, máu chảy đầm đìa!
Nhưng ta là một kẻ phế nhân, ngay cả đường đi cũng không nhìn thấy, không thể nhận biết đâu là phương hướng, vậy phải đi đâu mới tìm được nàng đây......
Tuyệt vọng là gì, thống hận là gì, bất lực là gì?
Ta lảo đảo giống như một người điên, mái tóc dài mượt buông xõa trên người, y phục trắng muốt vừa rách vừa bẩn, dính đầy máu tươi.
Ta bước đi không ngừng, băng qua những con đường xa lạ, tránh khỏi bọn thị vệ, ngày càng tiến gần tới chỗ có tiếng khóc đang dần suy yếu kia...
"Vương phi, Vương phi cứu ta......!Cứu cứu Tiểu Y......!Tiểu Y đau quá, đau quá......"
"Liên Thành Chích, dừng tay......!Ta xin ngươi, Đừng đánh nữa......!Ta xin ngươi......"
Trong đình viện rộng lớn, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu rên rỉ dần yếu đi của Tiểu Y, còn có ta đang bất lực khóc trong sân.
Ta sai, thì trừng phạt ta là được rồi, vì sao lại đối xử với một đứa trẻ như vậy?
Khóc, ta cười khẽ, có lẽ tất cả mọi người đều quên mất ngay lúc đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ......
"Vương phi......!Cứu cứu Tiểu Y, đau quá......!Vương phi.

Em không thể đi......!Tiểu Y không thể làm đôi mắt của người được nữa......!Mang người rời đi......"
Tiếng khóc suy yếu khiến cho người ta tan nát cõi lòng, âm thanh ấy như rỉ máu, nhỏ giọt trước sinh mệnh sắp kết thúc.
Nhưng tại sao trái tim của những người này lại sắt đá đến vậy, sao lại kiên quyết giết chết một sinh mạng nhỏ bé đến thế......
"Tiểu Y......!Đừng sợ, một lát nữa là sẽ hết đau thôi......!Ta không đi nữa, Tiểu Y không thể đi, thì ta cũng không đi.....!Không sao cả ......"
Ta vùng vẫy, thoát khỏi sự ngăn cản của bọn thị vệ, lần theo tiếng thở dốc suy yếu kia, đi đến bên cạnh Tiểu Y.
Thân hình nhỏ bé bị một sợi dây thừng lớn trói chặt, treo ở trên đài, quanh chóp mũi toàn là mùi máu tươi, tiếng nước tí tách rơi trên mặt đất, tạo thành một vũng máu.
Ta không cẩn thận đụng vào miệng vết thương của nàng, tiếng kêu rên đau đớn như giáng một đòn nặng nề vào trong lòng ta.

Ta oán hận, giận dữ hét lên với bầu trời:
"Liên Thành Chích, phạt ta là đủ rồi, cần gì phải liên lụy đến người vô tội?! Liên Thành Chích, ngươi là muốn bức điên ta sao? Rốt cuộc ngươi muốn thế nào thì mới chịu dừng tay đây......!Còn chưa đủ sao, có phải ngươi muốn ta chết, thì mọi chuyện mới có thể kết thúc phải không......"
Trong lòng đau đớn tựa như có hàng ngàn con bọ đang đua nhau cắn xé, đau đến nỗi không thể hít thở, ta đã sai rồi sao?
Muốn rời khỏi địa ngục trần gian này, rời khỏi cái tên nam nhân tàn nhẫn kia, bỏ lại tất cả những nỗi đau, ta đã sai rồi sao?
Thật là mệt mỏi, bầu trời đen kịt dần chuyển sang màu đỏ như máu, nhuộm lên khuôn mặt tàn tạ của


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui