Chương 6:Trí nhớ
Edit&Beta : OtakuNhini
*********
"Mộc Thanh Thương? Ngươi là người của Mộc Dương Vương phủ sao?"
Đôi mắt tà mị không kiêng dè đánh giá nữ tử đang ướt sũng,hắn không hề che đậy sự hứng thú của mình
Nữ tử liếc mắt, nhẹ nhàng chỉnh lại khăn che mặt, nhìn quần áo ướt đẫm,không ngừng âm thầm trách móc:
"Đều do ngươi làm hại! Vừa rồi nếu không phải vì cứu ngươi, ta sẽ không bị rơi xuống sông!"
Cô gái ngước đôi mắt phẫn nộ,ngón tay tinh tế xanh nhạt chỉ vào mũi nam nhân,cả giận nói.
"Vì sao phải mang khăn che mặt? Hay ngươi là Vô Diệm nữ, không thể gặp người khác?"
Hắn đối với sự vô lễ làm càn của nàng không hề tức giận, trái lại còn ôn nhu cười, muốn tháo bỏ chiếc khăn kề sát trên khuôn mặt nàng
********
"Thương Nhi, ta nói rồi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại !"
Lại một lần nữa, hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng,nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa là té ngã.
Nam nhân tay mắt lanh lẹ, một phen kéo lấy tay nữ tử, đem nàng ôm gọn vào trong lòng mình.
"Thương Nhi cẩn thận,vừa nhìn thấy ta liền vui vẻ đến vậy sao?"
Nhìn khuôn mặt xấu xa tươi cười của hắn, nữ tử phẫn nhiên, dùng sức đẩy hắn ra, trong lòng chợt hối hận, lúc trước vì sao lại cứu hắn.
"Đăng đồ tử, ngươi vì sao xuất hiện ở Mộc Dương Vương phủ?! Không phải là bám theo ta chứ? Ta sẽ nói với Lăng ca ca, để huynh ấy bắt ngươi!"
Lui cách hắn vài bước, cô gái trừng mắt, uy hiếp nói.
......
"Thương Nhi......!Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng cũng đã là thê của bổn vương ,là Vương phi của bổn vương......
......
"Mộc Thanh Thương......!Trăm ngàn lần đừng có phản bội bổn vương, nếu không, nàng sẽ phải hối hận !"
Đôi mâu của hắn tựa như lang sói, lóe ra màu đỏ tươi, giữ chặt nàng đang một thân giá y đỏ, còn nàng, mặt không hề có chút thay đổi.
......
"Ba!"
Một cái tát hung hăng, dùng hết khí lực toàn thân của hắn, nàng bị hắn đánh bay,ngã văng ra ngoài
"Mộc Thanh Thương......!Nàng vẫn cứ chán ghét bổn vương như vậy sao? Đem tất cả những gì tốt đẹp mà bổn vương dành cho nàng dẫm nát trong lòng bàn chân?! Hận không thể lập tức bay trở về để ôm ấp Lăng ca ca của nàng?! Mộc Thanh Thương,bổn vương nói cho nàng biết, đừng vọng tưởng nữa,thứ mà bổn vương không chiếm được , người khác cũng đừng mong có được! Bổn vương tình nguyện hủy hoại nàng, cũng sẽ không để nàng rời khỏi Vương phủ một bước!"
Nàng cố hết sức cử động thân mình suy yếu, máu tươi từ trong miệng tràn ra, cúi đầu cười khổ, đôi mắt mơ hồ đẫm lệ
"Làm sao bây giờ......"
......
"Ngươi yêu khuôn mặt hé ra này phải không? Các ngươi đều yêu khuôn mặt này phải không? Có phải nếu không còn gương mặt này nữa, ngươi sẽ thả ta đi?"
Nàng cười đến thê lương, chủy thủ đang đặt trên cổ chậm rãi dời về phía mặt mình.
"Liên Thành Trích, không còn khuôn mặt này, ngươi sẽ không có lý do gì lưu lại ta......"
"Mộc Thanh Thương! Nàng thực sự nghĩ bổn vương là người nông cạn như vậy sao?!"
Hắn đau đớn gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn.
Nàng lắc đầu, vô lực thở dài.
"Ta không biết, cho tới tận bây giờ, ta cũng không biết gì cả......"
Cười thảm đạm, nâng chủy thủ lên, hướng tới khuôn mặt kia hạ xuống!
......
"Chỉ cần ngươi rời khỏi hắn, mọi thứ sẽ bình ổn!"
Nhìn thanh sam nữ tử, mặt nàng không chút thay đổi, cúi đầu hỏi: "Ngươi có thể giúp ta rời đi?"
"Phải, ta có thể giúp ngươi! Chỉ cần ngươi rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa!"
"Được......!Ta đi!"
......
"Thương Nhi ...!"
Mắt thấy nàng bị bức lui tới vách núi đen, hắn kinh hoảng rống giận,phóng tới chỗ Hắc y nhân, phi thân tiến lên, chỉ kịp cầm tay nàng.
Cận kề cái chết , mặc dù chính bản thân hắn bị tha cách mặt đất, nhưng vẫn không hề muốn buông tay.
"Thương Nhi, cố gắng lên, sẽ không có việc gì , ta sẽ không để nàng ngã xuống đâu!"
Nhìn hắn, nàng cười đến lạnh nhạt,nụ cười giải thoát.
"Ta nợ ngươi...còn chưa trả đủ sao? Đủ rồi, hãy chấm dứt đi..."
"Mơ tưởng! Những gì nàng nợ ta, vĩnh viễn cũng không trả đủ, đời này, nàng đừng mong rời đi! Nếu dám buông tay,cho dù biến thành quỷ,ta cũng không tha cho nàng!"
Lệ của hắn, từng giọt rơi xuống, khiến nàng rất đau,rất đau...
"Nhưng ta mệt mỏi rồi,mệt mỏi muốn chết..."
Dùng hết khí lực toàn thân , đẩy hắn đang gắt gao lôi kéo tay nàng, nàng cười, cho phép chính mình cất cánh, rơi xuống vách núi!
"Mộc – Thanh – Thương –!"
********
Chợt bừng tỉnh, ta trừng mắt khó tin! Kia không phải mộng! Kia cũng không phải mộng!
Nữ tử đó chính là ta, còn nam nhân chính là Liên Thành Trích! Ta thật sự có quen biết hắn!
Cúi xuống cười, ta chậm rãi lắc đầu......
Cứ như đã nằm mơ một hồi thật lâu,thật lâu, hết thảy đều giống như mộng!
Vốn tưởng rằng đẩy tay hắn ra, thì có thể thoát khỏi nỗi đau xót mà hắn gây cho ta, không ngờ, ta vẫn bị giam cầm bên cạnh hắn
Những mảnh kí ức nhỏ không được ráp lại đầy đủ, hình ảnh mọi người đều vô cùng mơ hồ, nhưng được vậy là đủ rồi
Tuy rằng ân oán dây dưa đối với hắn trước đây không rõ lắm, có điều giờ cũng đã hiểu biết được đại khái.
Ta đúng là thê của hắn ......!Ha ha......
Không biết chính mình đang cười hay đang khóc! Nhìn đại điện không có một bóng người, ta một mình nằm trên chiếc giường cực lớn, mãn thất thê lãnh, làm cho lòng ta cũng trở nên lạnh lẽo.
Lần đó ngã xuống vách núi đen, ta không chết, lại một mình quên đi kí ức về hắn.
Hắn thật sự hận ta sâu đậm như thế sao?
Mặt không chút thay đổi nằm trên giường,ta tình nguyện không nghĩ tới những kí ức về hắn!
Ta còn nhớ rõ, khi đang trầm sâu xuống hồ, hiển nhiên lại được cứu.
Là hắn sao? Là nam nhân khiến ta cảm thấy nhơ bẩn kia ư? Nam nhân từng luôn miệng nói yêu ta,nam nhân đem ta tra tấn muốn chết đi,lại nhảy vào hồ sâu không thấy đáy để cứu ta ra?
Vì sao? Chết đi không phải rất tốt ư! Hay hắn hận ta tới mức không để cho ta được giải thoát,cho nên cứu ta lên để tiếp tục tra tấn?
Hốc mắt toan sáp, nháy mắt mấy cái, thì ra nước mắt đã chảy ướt đẫm gối.
Nhớ tới một màn dây dưa đầy dục vọng trước khi bị rơi xuống hồ sâu, cảm giác buồn nôn lại bao trùm,ta nằm sấp ở mép giường, nôn khan nửa ngày, suy yếu khó chịu, đau đầu dục liệt.
Trong trí nhớ mơ hồ, nam nhân này từng nói ta là người duy nhất hắn yêu, nhưng đến khi ta thực sự tin tưởng,hắn lại xoay người cùng thị thiếp hoan ái.
Nam nhân này, từng coi ta như trân bảo,nhưng cũng từng hung hăng giẫm lên tôn nghiêm của ta, đem ta trục xuất đến địa ngục vạn kiếp bất phục .
Nam nhân này là trượng phu của ta, có quyền thế,nữ nhân bên người nhiều không đếm xuể.
Hắn thô bạo lãnh khốc, hắn từng ôn nhu với ta, nhưng sự trả thù tàn khốc nhất cũng là dành cho ta!
Bật cười ha ha, ta hoài nghi,vì sao mình còn có thể cười được?
Mặc dù chạy trốn, mặc dù ngã xuống sườn núi, mặc dù trầm mình xuống hồ sâu, mặc dù mất trí nhớ, ta vẫn không cách nào thoát khỏi hắn.
Lúc đó ta từng ở bên hắn, nay liệu có phải chỉ còn lại nỗi căm hận?
Trí nhớ như bị đứt đoạn, rất nhiều điều không thể nhớ ra, ta cũng không còn mong muốn, không muốn nhớ tới nhiều chuyện về hắn thêm nữa
Cửa bị đẩy ra, là Nguyệt Kiến, có điều, trên mặt nàng không còn nụ cười tươi ngọt ngào, chỉ không chút thay đổi liếc mắt nhìn ta một cái,rồi cúi đầu.
Ta lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng có chút run run đến gần ta, nhìn góc áo của nàng còn dây vết máu, nhìn dung nhan nàng trắng bệch như tờ giấy
"Hắn không phải đã xử phạt ngươi chứ?"
Ta cố hết sức đứng dậy, kéo tay nàng qua, không để ý sự dãy dụa và bối rối của nàng, bướng bỉnh nâng ống tay áo của nàng lên.
Từng vết roi vô cùng thê thảm đập vào mắt ta, cánh tay gầy yếu kia sao có thể chịu đựng sự trừng phạt tàn nhẫn như vậy?
"Hắn vẫn là thế......!Luôn thích xử phạt người vô tội ......!Nguyệt Kiến, thực xin lỗi, là ta làm liên lụy đến ngươi!"
Bên người ta cũng từng có một tiểu nha hoàn rất đáng yêu,nhưng sau một lần trốn đi thất bại,để cảnh cáo ta, nam nhân kia đã sai người đem nàng đánh đến chết.
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng nàng cầu xin thống khổ , cầu ta cứu nàng, nói nàng đau quá......
Nhưng ta lại không cứu được nàng.Cũng chính lần đó, ta mất đi thứ quan trọng nhất của một nữ nhân, không có ôn nhu, không có tình yêu, chỉ có vô tình,tàn nhẫn chà đạp.Ta bị chính trượng phu của mình cưỡng bức !
Giờ hắn lại muốn cảnh cáo ta sao ? Thương tổn người bên cạnh ta,để cảnh cáo ta đừng vọng tưởng thoát đi?
Thân ảnh gầy guộc nhỏ bé của Nguyệt Kiến hơi hơi chấn động, đôi mắt cụp xuống, nước mắt trong suốt không ngừng rơi.
"Nguyệt Kiến......!Thật sự rất xin lỗi.
Từ nay về sau, ta sẽ ngoan ngoãn , sẽ không làm loạn nữa, sẽ không để hắn thương tổn ngươi nữa, được không?"
Dùng sức ôm chặt nàng, ta an ủi nàng,nhưng chính mình lại khóc rống thất thanh, trong lòng đau quá......
Vì sao ta còn nhớ lại chứ? Quên hắn sẽ tốt biết bao nhiêu!
Cửa bị đại lực đẩy ra, Nguyệt Kiến thân mình chấn động, lui cách cái ôm của ta, quỳ rạp xuống một bên.
Ta lau đi nước mắt trên mặt , lạnh lùng nhìn hắn, nam nhân này là trượng phu của ta!
Đối với hắn, ta có lẽ đã từng động tâm,nhưng hiện tại, chỉ còn lại sự chán ghét.
Hắn nói ta nợ hắn, nói ta phản bội hắn, cho nên, ta tùy ý để hắn đối xử bất công với ta, tùy ý để hắn tra tấn ta.Nhưng tất cả,tất cả mọi việc, đều đã chấm dứt ở thời khắc ta điệu nhai kia
Hắn nhốt ta hai năm, nay, người nợ ta chính là hắn .
Hắn phẫn nộ trừng mắt với ta, âm trầm xanh mặt, tựa như ác quỷ từ địa ngục, chậm rãi tới gần ta
"Nàng thật sự rất muốn chết phải không? Nhưng bổn vương Không Cho Phép!"
"Liên Thành Trích, ta mệt mỏi rồi, thỉnh đi ra ngoài!"
Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ta có chút mệt mỏi nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, không muốn thấy hắn, nhìn rồi sẽ chỉ làm ta nhớ tới một màn dơ bẩn kia!
Hắn cũng không nguyện ý buông tha ta, mỗi lần đều như thế, dùng sức đem ta ném lên giường, giống như vứt một con búp bê vải, không lưu tình chút nào, không thương tiếc chút nào.
"Mộc Thanh Thương! Nàng nghĩ nàng là ai?! Dựa vào cái gì mà bảo bổn vương đi ra ngoài?!"
Hắn giống như bị chọc tức, dùng sức giữ chặt bả vai ta, gân xanh nổi lên trên trán.
Ta đau đến nhíu mày, có chút bất mãn trừng mắt nhìn tay hắn kháp trụ bả vai ta
Lần nào cũng như thế! Nỗi đau thể xác thì có là gì? Dù sao ta cũng đã chết lặng ,cũng không để ý chuyện đó, hắn muốn điên, cứ việc nổi điên đi!
Chẳng qua, hắn thật sự là không thay đổi , ba năm rồi, vẫn chỉ biết làm như vậy.
"Nếu Vương gia không muốn rời đi, vậy thì cứ tự nhiên.
Ta mệt chết đi, sẽ không bồi Vương gia được."
Không thể thoát khỏi tay hắn, ta tùy ý để hắn giữ, dù sao chờ hắn giữ mệt rồi sẽ buông ra thôi.Cùng lắm thì tức giận hơn nữa, đem ta một chưởng đánh bay ra ngoài.
Ta xác định, hắn sẽ không giết ta, hắn chỉ biết chậm rãi tra tấn ta, cả trên thân thể ,cả ở trong lòng , chậm rãi tra tấn tựa như ba năm trước đây .
"Nàng – Được lắm! Mộc Thanh Thương,nàng khẳng định bổn vương không dám giết nàng phải không?!"
Ta nhắm mắt lại, không nói gì.Dù sao, ta nói cái gì cũng không đúng , chẳng thà không nói còn hơn.
Nhớ tới nam nhân ôm ta ra khỏi vách tường thất, ta không khỏi nghi hoặc, nam nhân đã rơi lệ kia thực sự là hắn ư?
Ta từng cho rằng nam nhân này đối với ta vừa yêu vừa hận, nhưng giờ xem ra, ta hình như đã đánh giá mình quá cao
"Vì sao không nói lời nào?! Không cho phép nhắm mắt, không được phép không nhìn bổn vương! Mở mắt ra cho ta!"
Bị hắn lay đến choáng váng đầu óc, cảm giác ghê tởm lại hiện lên,ta một phen đẩy hắn ra, ghé vào mép giường nôn mửa.
Hắn khiếp sợ, khó tin trừng mắt nhìn ta, sắc mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mộc Thanh Thương! Nàng đừng có quá đáng!"
Ta ngước đôi mắt yếu ớt nhìn hắn, thấp giọng "xuy" một tiếng, rốt cục là ai quá đáng đây?
"Ngươi đơn giản là muốn tra tấn ta, nhìn ta thống khổ không phải sao? Được, ta không phản kháng , cũng sẽ không đào tẩu , ta sẽ chờ ngươi chậm rãi tra tấn, có lẽ, mệnh của ta cũng lớn lắm, sẽ để ngươi chơi đùa như ngày đó"
Hắn trầm mặc không nói,bộ dáng hung ác nham hiểm khiến người ta sợ hãi.
"Rốt cục không chơi trò mất trí nhớ nữa sao?! Hiện tại đã biết ta là ai ? Không hề hỏi ta vì sao lại hận nàng như thế ư ?"
Ta cười khẽ , nhìn về phía hắn: "Không chơi nữa, có chút mệt mỏi rồi, mà ngươi, căn bản là không tin,không phải sao? Về phần ngươi sao lại hận ta như vậy, ta biết hay không cũng có gì khác nhau? Ngươi và ta từ lúc đó,đã sớm kết thúc rồi."
"Đúng vậy, đối với nàng mà nói, hiện tại ngay cả hận cũng không để tâm nữa.
Rốt cục, ta có cái gì để khiến nàng để ý đâu? Không có, ngay cả sự căm hận của nàng cũng không có.
Nàng và ta từ lúc đó đã sớm chấm dứt? Nàng cho là vậy sao? Là như thế này sao? Mộc Thanh Thương......!Mộc Thanh Thương......"
Cúi đầu gọi tên của ta, trên mặt hắn không còn hung ác nham hiểm ,mà tràn đầy mờ mịt.
Không hề nhìn ta,hắn xoay người rồi đi ra ngoài.Đến trước cửa, hắn bỗng nhiên ngừng cước bộ, nhẹ giọng hỏi:
"Nàng cảm thấy ta thực sự nhơ bẩn sao?Đáng tiếc là, từ nay về sau nàng sẽ phải cùng con người nhơ bẩn này sống cả đời, cho dù chán ghét hơn nữa, cũng chỉ có thể như thế! Đời này,sẽ có ngày, nàng nhất định cùng bổn vương dây dưa đến chết, có lẽ, một ngày nào đó, nàng sẽ thực sự thích trò chơi nhơ bẩn này đấy ."
Ta giật mình nhìn trước cửa không còn một bóng người.Hắn...có ý gì vậy?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...