Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận


Tô Lương Mặc không thèm nhìn cô ta, mở cửa ra, xoay người rời đi.
“Này! Tổng giám đốc Tô, chờ một chút.”
Người nọ quay lại, sốt ruột hỏi: “Lại có chuyện gì?”
Đường Điềm nở một nụ cười mà cô ta tự cho là ngọt ngào nhất.

Nụ cười vô cùng có sức cảm hóa, cặp mặt như có điện nhìn Tô Lương Mặc: “Là… anh có thể cho em xin chìa khóa không?”
Vốn người đàn ông ban đầu còn định nổi đóa, sau đó cố nén lại, vẻ mặt cũng dần trở nên bình lặng.

Ánh mắt nhàn nhạt rơi vào khuôn mặt ngọt ngào cố ý cười của Đường Điềm: “Tôi cho cô một tuần, tìm nhà trong vòng một tuần, rồi cút khỏi đây”
“Tổng giám đốc Tô!”
Đường Điềm mở to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thể tin được nhìn người đàn ông ăn mặc tùy tiện nhưng đầy gợi cảm đối diện.

“Sau một tuần, đừng để tôi thấy cô vẫn còn ở đây”
Người đàn ông vô cảm nói.
Đường Điềm lo lắng nuốt nước bọt, nhưng vẫn không cảm lòng, phản bác lại: “Tổng giám đốc Tô, đây là thành phố S.


Em là sinh viên mới tốt nghiệp, tự mình đến đô thị náo nhiệt này, anh bắt em chuyển đi, ngộ nhỡ có việc gì xảy ra thì sao? Hơn nữa, ngay cả khi phải chuyển đi, cũng không thể tìm thấy một ngôi nhà phù hợp trong một tuần.


“Nếu một tuần nữa cô vẫn ở đây, tôi đảm bảo ngày hôm sau bố mẹ cô sẽ đăng thông báo tìm người mất tích” Tô Lương Mặc hờ hững liếc nhìn Đường Điềm, khóe miệng giễu cợt.
Anh không giỏi kiên nhãn thế đâu, cũng đâu phải Lương Tiểu Ý.
“Ý anh là gì?”
“Cô thích sống Hoàng Phố hay Thái Bình Dương? Muốn một người biến mất đơn giản biết bao? Cho người vào bồn xăng, đổ đầy xi măng, phơi khô, rồi ném xuống nước.

Đơn giản vậy thôi” Tô Lương Mặc nở một nụ cười nham hiểm: “Đừng khách sáo, đối với tôi mà nói, chỉ là một cái nhấc tay”
Nói xong anh quay lên tầng, để lại Đường Điềm tái mặt.
Vỡ mộng, anh nói dối phải không?
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn tài chính nhà họ Tô sao có thể làm chuyện phi pháp như vậy.
Nhất định là dọa cô ta.
Đường Điềm tự nhủ.
Lại nghĩ đến điều gì đó, cô ta vội vàng lên tầng hai, vào phòng ngủ Lương Tiểu Ý nhường cho cô ta, lấy điện thoại ra: “Mẹ, con bị bắt nạt”
“Cái gì? Ai dám bắt nạt con gái của mẹ.


Nói cho mẹ biết.”
“Mẹ, là chị họ của con.

Chị họ không muốn con ở nhà tổng giám đốc Tô, nếu không muốn thì có thể nói cho con biết.
Nhưng mẹ ơi, mẹ có biết là chị họ không muốn làm người xấu, lại để tổng giám đốc Tô đóng vai người xấu” Đường Điềm càng nói càng giận, cô ta cảm thấy mình đoán đúng.
Ừ, đúng vậy, chắc là Lương Tiểu ý không muốn cô ta sống ở đây nên tổng giám đốc Tô mới đến dọa cô.
Hắn là như vậy, Lương Tiểu Ý trước nay chưa từng đề cập đến mình với tổng giám đốc Tô, nhất định không muốn mình lấy mất sự chú ý của tổng giám đốc Tô.
“Nhưng, tại sao chị họ con lại không muốn con ở nhà tổng giám đốc Tô?” Bên kia điện thoại, mẹ Đường Điềm hỏi: “Con là con gái, một mình đi xa.

Là chị họ dĩ nhiên phải để ý, chăm sóc mới đúng chứ.

Con là một cô gái, cô thể ăn được bao nhiêu cơm, tại sao con bé lại không cho con sống cùng.”
Nói đến đây, Đường Điềm nổi giận: “Mẹ, mẹ không biết sao, chị họ của con không xinh đẹp, con gái mẹ thì như hoa như ngọc.

So sánh giữa con và cô ta, người có mắt, ai cũng có thể thấy ai là bảo ngọc, ai là bùn khô.

Bây giờ tổng giám đốc.
Tô đã bị cô ta mê hoặc rồi mẹ ơi.

Nghĩ lại xem, với con mắt của tổng giám đốc Tô còn không phát hiện được ai là ngọc thô chưa mài dũa sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui