Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận


Bước vào một trong các kho hàng, Lương Chi Hoành thâm nghĩ: Cuộc đời mình kết thúc rồi.
Nhưng lại bị cảnh tiếp theo làm chấn kinh.
Tô Lương Mặc nhấn một công tắc, toàn bộ bức tường được chia thành hai nửa, để lộ thang máy phía sau bức tường.
Trong thang máy, Lương Chi Hoành dùng ánh mắt chất vấn, nhìn chằm chằm vào Tô Lương Mặc đang ôm cậu…
Thang máy hoạt động rất ổn định, không thể cảm nhận được là đang lên hay xuống, chỉ vài giây rồi thang máy dừng lại.

Một tiếng “ting”, cửa thang máy mở ra.
Lương Chi Hoành càng thêm kinh ngạc!
“Kính chào ông chủ.”
“Kính chào ông chủ.”
Hai bên thang máy, hai hàng đàn ông mặc vest đen, sơ mi trắng ngay ngắn, cửa thang máy mở ra, đồng thời vang lên tiếng chào hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Hoành tràn ngập vẻ ‹inh ngạc“Cậu không phải rất muốn biết có chuyện gì xảy ra rong bức ảnh đó sao?” Trên đầu cậu, truyền đến giọng lạnh ẽo, mỉa mai của ông bố ruột: “Sao rồi? Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội biết thảy, cậu sợ sao?”
Trong gian phòng làm việc, Lương Chi Hoành được đặt trên ghế sô pha, còn “ông già” đang đứng yên trước một bức tường thủy tinh lớn.
“Lương Chi Hoành”.

Sau một khoảng im lặng, giọng nói của Tô Lương Mặc vang lên: “Lương Chi Hoành, để cậu tiếp xúc với những thứ này có hơi tàn nhẫn.

Nhưng.”

Lương Chi Hoành thấy Tô Lương Mặc quay lại, ôm ngực cúi đầu nhìn cậu.
“Nhưng mà, đây là chuyện này sớm muộn cậu cũng phải tiếp xúc.

Cậu khác với em trai cậu, nhà họ Tô sớm muộn gì cũng sẽ là của cậu.

Nói cách khác, sau này em cậu có thể lớn lên vô tư muốn làm dì thì làm.

Nhưng còn cậu người đàn ông duỗi ngón tay mảnh khảnh ra lắc lắc: “Không được”
Sắc mặt Lương Chi Hoành thay đổi.
Tô Lương Mặc đã đi tới bên người Lương Chi Hoành, cúi xuống, chống tay lên bàn cà phê, nhìn Lương Chi Hoành đây áp bức: “Cậu không có lựa chọn nào khác”
“Tại sao?” Lương Chi Hoành hỏi vấn đề này: “Chỉ vì tôi là anh?”
“Không”, Tô Lương Mặc lại lắc lắc ngón trỏ: “Bởi vì cậu, mới động một cái không nên động.”
“Bức ảnh đó?”Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one.

Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
“Cậu nhìn thấy bức ảnh đó.

Cậu chịu bỏ qua sao?” Tô Lương Mặc khịt mũi coi thường: “Nếu cậu chịu coi như không thấy gì, mọi chuyện sẽ tiếp tục.


Nhà họ Tô chúng ta không có quy tắc này.

Vốn bởi vì sức khỏe cậu không tốt, tôi thấy cậu thích tài chính, nên tôi mới để cậu bên cạnh học hỏi chuyện công ty.

Mà là thế lực ngầm này của nhà họ Tô, vốn định giao cho em trai cậu.
Nhưng bây giờ cậu đã nhìn thấy bức ảnh đó.

Mà cậu lại tuyệt đối không muốn bỏ qua, vậy theo quy định của Vân Môn Tô gia, hoặc là diệt khẩu hoặc tôi chỉ có thể cho cậu tiếp xúc với thế lực ngầm của gia tộc Tô.”
Tô Lương Mặc không còn cách nào khác, trong đầu anh không muốn bọn trẻ tiếp xúc với thế giới đen tối này quá sớm.
“Wì vậy, Lương Chi Hoành.

Cho dù sau này tôi có nghiêm khắc với cậu, cậu cũng không có quyền phàn nàn” Tô Lương Mặc tàn nhẫn chỉ ra sự thật: “Tôi không yêu cầu phá khóa mở tài liệu đã được mã hóa của tôi, đấy nguyên bản không phải thứ cậu nên xem.

Nếu cậu không phải là con trai của tôi, giờ phút này cậu đã chìm dưới lòng sông Hoàng Phố rồi.

Nói cách khác, đây là cậu tự rước lấy”
Lương Chi Hoành muốn phản bác, nhưng không tìm được từ nào để phản bác, “ông già” Tô Lương Mặc nói cái gì cũng có lý, khiến cậu á khẩu.
Mặc dù lời “ông già” nói khó nghe.

Nhưng mỗi câu đều là một sự thật.

“Ông già” không để mình vào đọc mail, chính cậu tự ý đọc mail của “ông già”.

Nói cách khác, đúng là cậu tự mình rước lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui