Lầu hai theo sát: Chủ thớt, tôi chỉ muốn biết kẻ phá đám là ai? Nửa đêm mà còn ở nhà của chủ thớt…
Lầu ba, lầu bốn, lầu năm, tất cả cùng một lúc đều: +1 Sếp tổng nhà chúng vẫn tức anh ách thẳng con ruột, vừa hay trút giận, để lại bốn chữ: Con trai của tôi!
Mấy đồng chí bên dưới tiếp tục xây lầu: Chủ thớt, đã giám định chưa?
Một bầy cú đêm đã xây đến lầu 100.
Cuối cùng, có một người anh em đưa ra gợi ý: Phụ nữ đều là động vật cảm tính, chỉ cân chủ thớt siêng năng, tôi tin nhất định sẽ đạt được điều mình muốn.
Tôi đề nghị chủ thớt có thể nấu một bữa ăn ngon cho vợ mình.
Đưa vợ đi xem phim cũng được.
Thật lòng có thể đổi lấy sự chân thành.
Chủ thớt tự xem xét đi.
Lâm Hiểu vừa vặn iệu bán hàng của Tô Lương Mặc ở trong phòng làm việ tới đưa tài liệu: “Tổng giám đốc, đây là số quý vừa rồi.
Anh xem thử đi”
“Ừ, để đó đi” Tô Lương Mạc nhẹ nhàng đáp lại.
Lâm Hiểu đặt đồ xuống nói: “Tổng giám đốc, vậy tôi đi ra ngoài trước.
Hai tay Tô Lương Mặc linh hoạt gõ vào bàn phím máy tính, nhấn phím Enter cuối cùng, gửi email đi, không nhanh không chậm gọi Lâm Hiểu: “Thư ký Lâm, chờ một chút rồi hãy đi”
“Tổng giám đốc? Còn có chuyện gì sao?” Lâm Hiểu dừng lại.
Người đàn ông điều chỉnh tư thế một chút, chắp ngón tay đặt ở trên bàn làm việc trước mặt, giương mắt, nhàn nhạt nhìn Lâm Hiểu: “Là như này, Lâm Hiểu, tài nấu nướng của cô thế nào?”
“…” Lâm Hiểu ngẩn người.
Cô đứng sau bàn làm việc, mặt mũi thật thà nhìn cấp trên, nhanh chóng che giấu sự lúng túng nói: “Tạm được.
Dĩ nhiên không bằng đầu bếp trong khách sạn năm sao.
Nhưng những người đã ăn thức ăn tôi nấu đều khen tay nghề tôi tốt”.
Lâm Hiểu nói xong liền nhìn thấy ông chủ trước mắt, không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như chim ưng, sắc bén đánh giá cô.
Lâm Hiểu mất tự nhiên xoa xoa ngón tay.
Khụ khụ, không phải cô nói sai gì đấy chứ?
Toàn thân Lâm Hiểu nổi da gà.
Ngay lúc sắp không chịu nổi bầu không khí kỳ quái, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cuối cùng cũng thu hồi tâm mắt, rồi dựa lưng vào ghế: “Lâm Hiểu, tuần này, tôi cho cô nghỉ phép.”
Lâm Hiểu nghe xong liền “lộp độp” trong lòng, tại sao lại cho cô nghỉ phép? Tổng giám đốc định sa thải cô ấy à?
“Tổng giám đốc, có phải tôi đã làm sai điều gì không?”
“Tuân này, cô không cần tới công ty làm việc.
Nhiệm vụ chính là dạy tôi nấu ăn” Tô Lương Mặc không thấy vẻ căng thẳng của Lâm Hiểu nói: “Mỗi buổi trưa, tôi đều sẽ đến nhà cô học nấu ăn.
Đương nhiên sẽ không để cô dạy không, tuần này gấp ba tiền lương”
“…” Khóe miệng Lâm Hiểu mở thành hình chữ “O”, tổng giám đốc học nấu ăn! Trời ơi, trái đất sắp nổ tung rồi!
“Xin lỗi giám đốc” Lâm Hiểu đỏ mặt: “Nếu tôi hiểu không lầm, tổng giám đốc có ý muốn học nấu ăn với tôi? Và trong một tuần?”
“Đúng vậy, cô hiểu đúng rồi.”
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét về phía Lâm Hiểu: “Lâm Hiểu, cô có ý kiến gì không?”
“Ồ, không, không, không” Lâm hiểu nhanh chóng phất tay, không dám có ý kiến gì.
Anh là ai, hoàng đế của một đế quốc kinh doanh.
Cô là ai mà dám có ý kiến?
Chỉ là tin tức này quá bùng nổ, hơn nữa tổng giám đốc Tô cũng nói chuyện này không muốn người khác biết.
Khi Lâm Hiểu bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, cô vẫn ngây ngô như trước.
Vào buổi trưa.
Đại Bảo bị đưa đến công ty.
Tô Lương Mặc vội vàng để lại một câu: “Bố có chuyện phải đi trước.
Bố đã gọi đồ ăn ở “Trân Tu Phường”, tí nữa người ta sẽ giao sau.
Con ngoan ngoãn, hôm nay tự mình ăn trưa” Nói xong liền cầm chìa khóa xe đi luôn.
Lương Chi Hoành nhìn bóng lưng Tô Lương Mặc biến mất ở cửa văn phòng, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Cậu nhóc nghĩ buổi trưa hôm nay “ông già” thấy mình, sẽ “tính sổ” với cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...