Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận


“E hèm, cái gì đó? Không có việc gì, tớ cúp máy thật đây: Lục Trầm cảm thấy hiện tại cúp điện thoại sẽ tốt hơn.
Thật là kỳ quái, hôm nay Tô Lương Mặc quá kỳ quái.
Chẳng lẽ gọi điện tới chỉ để nói chuyện vớ vẩn với anh ta thôi sao?
Lục Trầm chuẩn bị cúp máy…
“Chờ đã”, tiếng Tô Lương Mặc lạnh lùng vọng qua: “Tôi bảo cậu cúp máy à?”
Lục Trầm thật sự muốn đánh người… Hôm nay Tô Lương Mặc có đả kích gì không đấy?
Mặc dù có phàn nàn trong lòng, nhưng Lục Trầm vẫn vô cùng thức thời.

Nhìn đi, không cần biết trong lòng thế nào, nhưng thái độ ngoài mặt vẫn rất đúng mực: “Báo cáo tổng giám đốc, anh không cho tôi cúp máy.

Lãnh đạo có chỉ thị gì xin cứ việc phân phó.”
“A bc xyz…” Tô Lương Mặc nói liên hồi, Lục Trầm ngẩn người: “Hả? Lãnh đạo, anh nói to một chút! Tôi không nghe rõ!”
“Ai vừa bảo mình không điếc, bảo tôi đừng to tiếng?”
Lục Trầm tức điên lên… Này, cậu tính sổ với tôi đấy hả?

Được rồi! Bạn là ông chủ, mày là con trâu!
“Báo cáo lãnh đạo, tôi không điếc, nghe yếu thôi!” Trình độ không biết xấu hổ của Lục Trầm đúng là vượt quá khả năng nhận biết của người thường.

Nhìn trình độ ăn nói của người ta “không điếc, nghe yếu”, chặc chặc.

“Nếu lãnh đạo có bất kỳ chỉ thị gì, xin ngài lớn tiếng phân phó.”
Tô Lương Mạc gật đầu, cũng không có chút nào ngạc nhiên với Lục Trầm “không biết xấu hổ”.

Không hổ hai người này là bạn tốt nhiều năm như vậy, một người không biết xấu hổ, một người quen với việc người kia không biết xấu hổ.

Tô Lương Mặc nói: “Tiểu Ý không chịu ở ngủ với tớ, có cách nào khiến Tiểu Ý ở ngủ với tớ không?”
“…Khụ khụ khụ khụ… Lục Trầm bị hắn sặc nước miếng.
Được rồi, anh ta không bị nghe yếu, anh ta bị nghe nhầm!
Chắc chắn!
Chắc chăn là nghe nhầm!

Lục Trầm đơ như người gỗ, cúp điện thoại, sau đó tay cũng chân đi về phía Thẩm Quân Hoa.
Một lúc sau, điện thoại lại vang lên.
“A Trầm, điện thoại của anh đang đổ chuông” Thẩm Quân Hoa dùng khuỷu tay đụng vào Lục Trầm.
“Đừng để ý tới, là nghe nhầm thôi” Lục Trầm ngây người nói, trong lòng lúc này đã rối loạn rồi.

Hừm… là nghe nhầm, nghe nhầm, nghe nhầm… Sếp Tô không thể nào hỏi anh ta cái vấn đề vớ vẩn như vậy, trừ khi bản thân sếp Tô là một tên ngốc.
Sếp Tô không phải đồ ngốc, còn rất khôn khéo bình tĩnh, cho nên chứng minh: Sếp Tô không hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Vậy lại chứng minh: là anh ta, Lục Trầm xuất hiện nghe nhầm.
Thẩm Quân Hoa dùng ánh mắt “anh bị thần kinh à?” nhìn Lục Thần.

Điện thoại vẫn đang đổ chuông, Thẩm Quân Hoa liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó đập mạnh vào cánh tay Lục Trầm: “Nghe nhầm cái quần à! Mau nghe điện thoại đi! Cấp trên, bạn tốt của anh gọi đến đó!” Nhìn thấy Lục Trầm ngẩn người, Thẩm Quân Hoa lại vỗ Lục Trầm một cái: “Đơ như phỗng làm gì! Mau lên! Nghe điện thoại!”
“Nghe điện thoại? Không phải là nghe nhầm sao?” Lục Trầm ngơ ngác quay đầu nhìn Thẩm Quân Hoa hỏi.

Người sau liếc cho anh ta một cái liếc mắt.
“Alo…” Lục Trâm nhận cuộc gọi.
Người bên kia có phần bất mãn: “Lục Trầm, cậu tự ý tắt ngang điện thoại, ngày mai đi Bắc Kinh công tác nửa tháng”
Mợ nó!
Đây chắc chắn không phải là nghe nhầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui