Có người đang muốn giết cô!
Có người muốn giết cô!
Lương Tiểu Ý cắn môi, ngồi run rẩy trong taxi.
“Cô gái, lạnh lắm hả? Có cần vặn nhỏ điều hòa không?” Tài xế taxi hỏi, Lương Tiểu Ý lắc đầu: “Tôi không sao, có thể lái nhanh hơn một chút, được không?”
Chưa được bao lâu, chưa lúc nào cô muốn gặp người đàn ông đó như bây giờ.
Không phải vì sợ chết, mà là bởi vì vào thời khắc cận kề cái chết kia, trong đầu cô mọi thứ trở nên rõ ràng hết thảy.
Thật không tưởng tượng nổi, trong giây phút sinh tử như vậy, cô cũng không dám tin, cô vẫn còn có thời gian nghĩ đến việc tối nay làm món thịt kho cho anh.
Nửa giờ sau, xe taxi đến vòng hai ở tầng dưới của cao ốc nhà họ Tô.
Lương Tiểu Ý đưa tiền, vội vàng mở cửa xe lao ra ngoài…
Cô muốn gặp anh!
Cô chạy như điên vào đại sảnh tầng một của công ty, bị nhân viên ở quầy lễ tân chặn lại: “Chị ơi, chị không thể tự ý xông vào…”
Lương Tiểu Ý bỏ lại một câu: “Tôi muốn gặp anh ấy!”
“Gặp ai?” Nhân viên lễ tân túm lấy Lương Tiểu Ý, khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn gặp anh ấy! Tô Lương Mặc!” Lương Tiểu Ý quay đầu, gần như hét vào mặt nhân viên lễ tân!
Nhân viên lễ tân bị cô làm cho choáng váng.
Hai mắt Lương Tiểu Ý đỏ ngầu, vẫn tia máu, thoạt nhìn như thể đang rất kích động.
“Chị à, chị bình tĩnh đã, chị muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi, xin hỏi có hẹn trước không?”
Thấy nhân viên lễ tân vẫn không để cô đi, trong lòng Lương Tiểu Ý vẫn còn sợ hãi.
Hiện tại cô chỉ muốn làm một việc, cô chỉ muốn nhìn thấy người đàn ông đó.
Thậm chí sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, cô thậm chí không biết mình sẽ làm gì.
“Hẹn trước, hẹn trước cái gì? À, điện thoại di động” đầu óc cô rối bời, từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, trong đầu cô chỉ có năm chữ “Tôi muốn gặp anh ấy”! Những thứ khác là một mớ hỗn độn.
Lúc này, sau khi được nhân viên lễ tân nhắc nhở, cô mới nhớ ra rằng mình có điện thoại di động, cô có thể gọi cho người đàn ông kia.
Cô nhân viên ở quầy lễ tân liền nhìn thấy một người phụ nữ điên cuồng sờ sờ túi quần, tự lẩm bẩm một mình: “Điện thoại di động, điện thoại di động của tôi đâu? Điện thoại di động của tôi để ở đâu?”
Lương Tiểu Ý vội vàng tìm điện thoại di động, cô nhớ lúc ra ngoài mình có mang theo điện thoại di động mà.
Chắc chắn, chắc chắn là nó bị mất lúc nãy khi tai nạn xảy ra.
Tại sao cô ấy lại ngốc như vậy? Tại sao cô lại ngu như vậy!
Lương Tiểu Ý gõ bôm bốp vào đầu mình.
Đến tận bây giờ, đầu cô vẫn bị mắc kẹt trong cái bóng của việc “Có người muốn giết cô”, không thể ngừng nghĩ đến nó.
“Chị ơi, nếu chị chưa hẹn trước, thì mời chị đi ra ngoài.
Nếu không chịu đi ra, tôi sẽ gọi bảo vệ tới” Nhân viên lễ tân nói với cô.
Lương Tiểu Ý nhìn vô cùng khổ sở, quần áo xộc xệch, quần áo mặc trên người cũng là hàng bình thường, không có nhãn hiệu.
“Không phải, tôi thực sự đến tìm Tô Lương Mặc.
Cô giúp tôi gọi điện thoại đến văn phòng tổng giám đốc, anh ấy sẽ tới gặp tôi” Lương Tiểu Ý cố gắng giải thích.
Hiện tại cô vẫn chưa tỉnh táo lại, nếu không, cô sẽ nghĩ đến Lục Trầm, hoặc Lâm Hiểu.
Toàn bộ đầu óc cô chỉ quẩn quanh ba chữ “Tô Lương Mặc”, không còn chỗ đâu mà để dành cho những người, những việc khác.
Nói dứt câu, cả người cô lao một phát về hướng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
“ƠI Này cô làm gì thế hả! Con điên kia!” Nhân viên lễ tân nhanh chóng hét lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...