Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
“Chuyện ngày hôm nay đừng có nói cho mẹ của các con.
Cô ấy biết được sẽ lo lắng” Nghe Tô Lương Mặc nói thế, Lương Chỉ Hành lạnh giọng kêu một tiếng: “Đương nhiên” Đáy mắt cậu bé lại hiện lên một tia phức tạp khó nói.
Cậu không biết, cậu kiên trì như vậy là đúng hay là sai nữa.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lương Chỉ Duy khẽ cong lên, thế nhưng bàn tay nhỏ bé của cậu vẫn năm chặt lấy bàn tay của Lương Chi Hành.
Anh em hai người đồng tâm hiệp lực.
Tuy cậu không thông minh được như anh trai, thế nhưng đừng tưởng rằng cậu không biết trong đầu anh trai đang nghĩ gì!!!
Hừ hừ, tuy rằng cái chú này rất tốt, thế nhưng trước đây chú ta đã từng bắt nạt mẹ của hai anh em cậu đấy.
Ngạn ngữ chẳng phải có câu “Nhân quả tuần hoàn.
Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo” đó sao?
Lương Tiểu Ý không hề biết chuyện đang xảy ra trong trường học.
Cô ra ngoài đi dạo một vòng, mới đột nhiên phát hiện ra thành phố S đẹp lên rất nhanh.
Nhưng không biết có phải ảo giác của cô hay không, từ lúc đi qua công viên Trung Ương Lương, Tiểu Ý bắt đầu có cảm giác như có ai đó đang theo dõi sau lưng mình.
Thời tiết mùa hạ đúng là thất thường, nói thay đổi là thay đổi ngay.
Bầu trời vốn đang trong sáng, chỉ trong chớp mắt đã thấy mây đen dày đặc!
Đùng đoàng.
Sấm chớp vang lên, xẹt qua âm ầm.
Cơn giông cũng theo đó từ đằng xa cuốn đến rất nhanh, o ép bức bách, khiến cho người ta thở không nổi.
Mặt Lương Tiểu Ý biến sắc, ở đây trước sau không có chỗ trú mưa.
Cô đang đứng giữa ngã tư đường căn bản không tìm được nơi để trú.
Đùng đoàng!
Lại thêm một tiếng sấm vang lên, cơn mưa xối xả trút xuống ngay lúc ấy!
Lương Tiểu Ý không suy nghĩ được thêm nữa, cô vừa thấy ở con đường lớn phía đối diện có một cửa hàng Starbucks.
Đèn xanh vừa bật, Lương Tiểu Ý nhanh chóng chạy qua bên đó.
Bầu trời tối om om, tầm nhìn trên đường vô cùng hạn hẹp.
Một bóng trắng chợt lóe lên, có vẻ như người này cũng có ý định chạy qua bên kia đường tránh mưa như Lương Tiểu Ý.
Người nọ cuống cuồng chạy theo cô về phía cửa hàng Starbucks đối diện.
Thế nhưng lúc còn cách Lương Tiểu Ý không tới nửa mét, người nọ đột nhiên đưa tay ra, mạnh mế đẩy mạnh về phía Lương Tiểu Ý.
“Á!”
Lương Tiểu Ý không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô chỉ biết cô đang chạy đi trú mưa, dường như có ai đó đẩy mạnh cô về phía trước, làm cô bị vấp chân ngã ập xuống ngay tại lối đi bộ.
Lương Tiểu Ý còn chưa kịp bò lên, quay đầu nhìn lại, đã thấy một chiếc xe tông thẳng về phía mình!
Màu máu trên mặt cô nhanh chóng rút sạch.
Con ngươi kịch liệt co rút lại.
..
Cô sắp chết rồi đúng không?!
Cô còn chưa kịp nói lời tạm biệt ba mẹ, còn chưa kịp hôn hai thiên sứ bé nhỏ của cô nữa mà.
Cô cũng chưa kịp nói cho người đàn ông kia biết, hôm nay cô đã làm cho hắn ta món thịt kho tàu mà hắn ta thích ăn nhất.
Cô sắp chết rồi phải không? Con ngươi cô càng thêm kịch liệt co rút, khoảnh khắc kề sát bên cái chết đó, suy nghĩ trong đầu cô loạn cả lên, thế rồi lại nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tỉnh táo rồi cô mới phát hiện, hóa ra cô còn mong nhớ anh đến thết Xung quanh tối đen tự như có đàn quạ đen bay đầy trời, cô không thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Cô chỉ biết trước mặt cô bây giờ là ánh đèn pha sáng chói của chiếc xe hơi kia, trong mắt cô cũng chỉ còn luồng sáng ấy.
Cô thật sự, sắp chết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...