Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận


Mặt Tô Lương Mặc trầm xuống, hạ mi mắt nhìn, vừa nhìn đã thấy tình cảnh của hai đứa nhỏ, trong lòng không biết nghĩ đến cái gì mà sợ hãi.

..

Ban nấy, nếu như anh không tới kịp thì cái tát của tên họ Phó đồ vô lại này sẽ rơi trên lưng con trai anh.

Thân thể bé lớn nhà anh kém như vậy, đột nhiên bị một cái tát này đập xuống, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nghĩ anh cũng không dám nghĩ tới.

Nếu như bé lớn xảy ra chuyện gì, chắc chắn anh sẽ hối hận chết mất!
“Cậu là con trai thứ tư nhà họ Phó?” Giọng nói lạnh như băng của Tô Lương Mặc đột ngột vang lên.
Thầy giáo Phó cả kinh, nhanh chóng “nghĩ thông suốt, thấu đáo”.


Anh ta là người nhà họ Phó, thân phận lại không bảo mật, người khác có biết, cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Tôi cho anh một cơ hội” Tô Lương Mặc không muốn để ý xem thầy giáo Phó đang nghĩ gì, anh nheo hai mắt lại, nhìn thầy giáo Phó trước mặt, nói: “Anh lập tức xin lỗi con trai tôi, ngay bây giờ.”
Cái gì?
Bảo anh ta xin lỗi hai thằng oắt con này á?
Anh ta đọc sách dạy người lâu như vậy, chưa từng gặp người nào hung hăng càn rỡ như người này!
“Làm sao? Không chịu?” Mặt mày anh vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thầy giáo Phó không khác nào đang nhìn một đống linh kiện, không giống đang nhìn người sống một chút nào.
Thầy giáo Phó tức giận nói: “Anh này, anh không hỏi nguyên do, cũng không hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện, đã muốn tôi xin lỗi hai đứa nó? Đã làm chuyện sai trái mà anh còn định.

.


“Không cần phải nói.

Tôi chỉ hỏi anh, có xin lỗi hay không thôi” Tô Lương Mặc không nhịn được ngắt lời thầy giáo Phó.
“Này! Anh, anh đã tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng chưa thế?!”
Anh ta thật không dám tin tưởng, thời đại nào rồi mà vẫn có phụ huynh cưng chiều con không cần nói lý như thế?
“Tôi không cần biết mọi chuyện thế nào.

Tôi chỉ biết là, con trai của tôi không phải những đứa trẻ không biết phân biệt phải trái đúng sai” Bé lớn nhà anh làm mọi việc rất độc lập, thế nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ thương tổn người khác.

Bé nhỏ tuy ham chơi, nhưng tuyệt đối không phải là đứa trẻ ham chơi không có nguyên tắc.

“Con trai của tôi, há lại có thể để cho người ta tùy tiện bắt nạt?”
Bình thường thầy giáo Phó chưa bao giờ thấy phụ huynh hung hăng như thế.

Lúc này đã bị dọa đến mức trợn mắt ngoác miệng.
“Anh có chắc chắn không chịu xin lỗi?” Tô Lương Mặc kiên trì hỏi câu cuối cùng, lập tức lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại nói: “Lý Thanh Trí, bây giờ cậu dẫn người qua trường học ngay cho tôi.

Ở trường học con trai tôi bị người ta đánh”
Thầy giáo Phó khinh bỉ nghĩ thầm.

Viện binh á? Ai không biết gọi?
Hơn nữa, hăn ta nghĩ chỉ cần tùy tiện tìm một đám du côn lưu manh, là có thể dọa được anh ta chắc?
Thầy giáo Phó ôm cánh tay lạnh lùng chế giễu nhìn Tô Lương Mặc.
Tô Lương Mặc vẫn cầm điện thoại di động để bên tai, nói tiếp: “Đúng, không cần bồi thường, không phải nói xin lỗi.

Chỉ cần đưa người ta vào trong đó thanh tỉnh một tuần, biết đâu được lúc đi ra người ta lại có thể nghĩ thông suốt thấu đáo, chính mình sai ở chỗ nào”
Tô Lương Mặc tiếp tục nói: “Trường nào á? Lý Thanh Trí, cậu có bị thiểu năng không thế? Ở cái thành phố Mặc Đô này, còn có cái trường tiểu học cái nào xứng với con trai của tôi chứ?” Nói xong, anh tức giận cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại xong anh lập tức cúi người xuống, tay trái tay mỗi tay ôm lấy một thằng nhóc, đi về chỗ ngồi của thầy giáo Phó ngồi xuống.

Thầy giáo Phó cứ như thế bị đẩy ra khỏi cái ghế đang ngồi.

Sau khi lấy lại tinh thần, chỗ ngồi của anh ta cũng đã bị người ta cướp mất rồi.
“Này! Đây là chỗ ngồi của tôi!” Anh ta tức giận nói!
Tô Lương Mặc hờ hững nhìn anh ta một cái bảo: “Bây giờ đã là của tôi Anh yên tĩnh chút, đứng ở một bên chờ đi.”
Giọng điệu kia, tựa như giọng điệu của bậc đế vương, đẹp trai bá đạo vô cùng.

Chỉ là cái giọng điệu ấy khi rơi vào trong tai thầy giáo Phó, lại ra giọng điệu của mấy đứa côn đồ hung hăng.
Tô Lương Mặc căn bản không thèm để ý tới thầy giáo Phó, sự chú ý anh đều đặt trên người hai đứa bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui