Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Họ của Đầu To là Phó, nhà học Phó ở trong kinh đô rất có danh vọng.
Đầu To không phải con trai cả trong nhà, ở trên ông ta còn có 3 người anh trai nữa.
Đầu To là con út, ông lão rất thương người con út của mình.
Đầu To không theo kinh doanh, cũng không theo chính trị mà lại lựa chọn con đường dạy học, trồng người.
Các bạn nhìn xem, với cái lai lịch lớn như vậy, Đầu To trâu bò như vậy, những tên tiểu quỷ như bọn chúng đều phải chịu sự dạy dỗ bởi vì bố mẹ chúng không muốn đắc tội với người nhà họ Phó.
“Xong xong” Một cô nhóc với đôi lông mi thanh tú, mở miệng lẩm bẩm, đôi mắt hoa mai căng thẳng nhìn Lương Chi Duy.
Cô nhóc rất ưu thích người em sinh đôi vừa chuyển trường tới này.
Đây chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên trong truyền thuyết… Cô nhóc nghĩ như vậy.
Mà trong đám học sinh am, một người dẫn đầu, cắt đầu đinh, một thằng nhóc lạnh lùng, hai mắt vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm Lương Chỉ Hành: “Xem mày giả vờ được bao lâu.
Để xem xem tí nữa mày bị dạy dỗ như thế nào!” Thằng nhóc lẩm bẩm, nó họ Tôn, tên đầy đủ là Tôn Hạo Thần.
Nhà họ Tôn là một dòng tộc có danh hiệu dòng tộc giàu có của thành phố S, truyền thừa mấy đời nay, danh tiếng cũng được hơn trăm năm.
“Đầu To, mau dạy dỗ nó! Để xem nó còn giả vờ đến bao giờ!” Trong lòng Tôn Hạo Thần đang liều mạng động viên Đầu To.
Phó Đại Đầu rất tức giận, từ lúc dạy học, trồng người cho đến nay, ông còn chưa gặp phải học sinh nào kiêu ngạo như vậy! Phó Đại Đầu hạ quyết tâm, hôm nay phải dạy cho hai anh em này biết hoa hồng vì sao lại có gai!
“Em nhìn sách gì?” Khóe mắt Đầu To nhìn lướt qua quyển sách trên tay Lương Chi Hành.
Tên của quyển sách hẳn là Sách Tài Liệu.
Chậc chậc, xem có hiểu được không?
Phó Đại Đầu không tin, một thằng nhóc mới năm sáu tuổi lại có thể hiệu được sách tài liệu tiếng anh.
Lương Chi Hành ngẩng dầu lên một lân nữa, đôi lông mi nhỏ bé nhăn một chút…..
Cái tên giáo viên dạy tiếng anh này đầu có vấn đề sao? Tại sao cứ thích quấy rầy người khác đọc sách như vậy nhỉ.
Lương Chi Hành cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lạnh nhạt nhìn lướt qua Phó Đại Đầu, sau đó Lương Chi Hành lạnh lùng thu hồi tâm mắt, nói một câu: “Thầy không hiểu đâu” Nghĩa là ông không hiểu thì dù tôi nói cho ông nghe cũng uổng công.
Phó Đại Đầu nghe xong, ông ta tức đến mức gần hộc máu.
Ông ta không hiểu? Ông ta không hiểu sao??? Ông ta chính là người dạy tiếng ánh đó!
“Lấy ra!” Phó Đại Đầu tức giận, không gian xung quanh càng thêm yên tĩnh.
Lương Chi Hành bất mãn nhăn cái mũi nhỏ: “Đã nói là thầy xem cũng không hiểu được đâu”
Phó Đại Đầu là một người không hiền lành gì, ông ta cảm thấy thằng nhóc này thật kiêu ngạo, nhất định phải dạy dỗ một đưa tay ra, thô lỗ giật lấy quyển sách từ trong tay Lương Chi Hành.
Khi cầm sách ở trên tay ông ta mới phát hiện ra được sức nặng của quyển sách.
Nhìn qua một lượt… Sắc mặt của Phó Đại Đầu không tốt.
“Trả lại cho em đi” Một âm thanh đạm mạc vang lên.
Phó.
Đại Đầu nhìn về phía Lương Chi Hành, càng nhìn càng cảm thấy thằng nhóc này thật kiêu căng.
Lại nhìn quyển sách ở trên tay.
Sách tài liệu, không sai, nhưng bên trong tất cả đều là tiếng Pháp.
“Hai”
, em đã nói là thầy đọc cũng không hiểu mà”
Oanh!
Lời nói này lại chọc giận Phó Đại Đầu đến mức cao nhất.
Quá, Kiêu Ngạo!
“Gọi phụ huynh!” Sắc mặt của Phó Đại Đầu đen như đít nồi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lương Chỉ Hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...