Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Có điều…
Lương Tiểu Ý kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trong tay đến ngẩn người… Cô ngẩng đầu, “Tô Lương Mặc, anh thay đổi rồi”
Anh phát hiện cô đang sợ hãi, anh dùng hành động nói cho cô biết, điều cô lo lắng chỉ là dư thừa.
Mà năm năm trước, anh chỉ biết bá đạo giữ khư khư suy nghĩ của mình, anh cũng chả thèm quan tâm đến nỗi lo lắng của cô.
“Đúng vậy, Lương Tiểu Ý, anh thay đổi, bởi vì anh yêu em, thực sự yêu em” Anh cười nói.
Trong phòng, tuy không có ánh mặt trời, cô lại cảm thấy, ánh nắng thật tươi sáng.
Anh yêu em, yêu từ trong tâm khảm, do vậy nên mới vì em mà thay đổi.
Nếu như chỉ yêu một cách hờ hững, không đủ thật tình, thì làm sao phải vì người kia mà thay đổi cơ chứ?
“Lương Tiểu Ý, em có nguyện ý thay đổi vì anh không?”
Lương Tiểu Ý vẫn còn đang ngơ ngác thì Tô Lương Mặc lại ném ra một quả bom một lần nữa.
Đột nhiên xuất hiện một vấn đề khiến cho Lương Tiểu Ý trở tay không kịp.
Đôi mắt Tô Lương Mặc vừa đen vừa sáng.
Lương Tiểu Ý xoa xoa ngón tay, cô cảm thấy không được tự nhiên, không dám nhìn ánh mắt của anh.
Chấp nhận và cho đi là hai cái vấn đề.
Những gì mà Tô Lương Mặc trao cho cô, cô đều sẵn sàng cố gắng tin tưởng và chấp nhận.
Nhưng nếu bây giờ để cho cô trao cho Tô Lương Mặc như những gì anh trao cho cô….
Đột nhiên cô có cảm giác sợ hãi không muốn bước lên.
Sự không tự nhiên và né tránh của cô đều hiện rõ ràng ở trong mắt anh.
Mặc dù anh có chút thất vọng nhưng cũng không thể trách cô.
Anh nghĩ anh thương cô quá nhiều mà cô lại là một người nhút nhát nên anh sẽ cho cô nhiều thời gian hơn để làm quen.
Giống như cô yêu anh trước đây, cho anh vô số cơ hội, vô số sự bao dung, bây giờ đến lượt anh kiên nhẫn chờ thời điểm thích hợp.
Lương Tiểu Ý muốn tháo chiếc nhẫn ra.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cô: “Không cho phép”
Thái độ và giọng nói kiên định, không được phép chống lại là phong cách nhất quán của người đàn ông đó.
Lương Tiểu Ý ngẩng đầu, sự chú ý của cô đã va vào đôi mắt đên nhánh như mực.
Cô đã bị cuốn vào trong sự thâm thúy năm sâu trong đáy mắt anh.
“Đường nhìn anh như vậy nếu không thì anh sẽ không nhịn được” Tô Lương Mặc nói.
Lương Tiểu Ý ngơ ngác: “Cái gì?” Nhìn cái miệng hơi hé mở của cô cùng với đôi môi hồng hào đầy sự quyến rũ.
Đôi mắt thâm thúy của Tô Lương Mặc sáng lên, đáy mắt giống như bùng lên một ngọn lửa.
Ánh nhìn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái đang nằm trong ngực mình.
Anh ngẩng đầu, hung hăng chiếm lấy bờ môi cô.
Lương Tiểu Ý cuối cùng cũng hiểu ra!
Nụ hôn qua đi, Lương Tiểu Ý thở hổn hển.
Cô trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc, ý định muốn nói chuyện ra ngô ra khoai với anh.
Người đàn ông làm việc xấu cáo trạng trước: “Là lỗi của em: “Nói nhảm!” Cô tức giận.
“Đâu có” Người đàn ông tỏ ra vô tội nói: “Là em quyến rũ anh trước.”
“Em không có!” Lương Tiểu Ý cảm thấy mình sắp tức điên đến nơi! Kẻ làm việc xấu cáo trạng trước còn chưa tính, bây giờ còn muốn vu hãm cô sao?
“Đã nói là đừng có nhìn anh như vậy.
Nếu như em cứ nhìn tôi với đôi mắt ướt át như vậy thì tôi làm sao có thể bỏ qua được!” Người đàn ông nghiêm túc đưa ra lời giải thích khiến cho Lương Tiểu Ý gần như tức điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...