Khóe mắt Lương Tiểu Ý quét qua những người đang đứng xem… Trong nháy mắt, khuôn mặt lại càng đỏ đậm hơn nữa!
Tuyệt đối có thể so với đít khi!
Cô căn môi, rủ đầu xuống thật thấp, không chịu nổi muốn tránh đi ánh mắt của mọi người!
Lương Tiểu Ý cố hạ giọng xuống thật thấp, đủ để cho một mình Tô Lương Mặc nghe: “Này, Tô Lương Mặc, anh thả em ra đi, ở đây nhiều người như vậy…
Người đàn ông đang nằm ngửa mặt lên trời trên một biển hoa hồng, nghe vậy, môi mỏng tràn ra tiếng cười khẽ từ trong cổ họng… Buông em ra à? Làm sao có chuyện đó được?
“Ha… Đúng là một cô gái ngây thơ” Anh lười biếng híp mắt, giọng nói trâm thấp, ghé vào bên tai cô, thì thầm, bàn tay lớn lặng lẽ dịch chuyển ra khỏi hông, từ từ men lên trên ót của cô, chậm rãi xoa nắn, rồi dùng lực…
TA…
Lương Tiểu Ý không thể tin trừng to mắt, trên cánh môi truyền tới độ ấm cùng cảm xúc, cô nhận ra, trước mắt bao nhiêu người, cô bị cưỡng hôn rồi!
“Tô…” Vừa há miệng, liền bị anh tìm được khe hở, lập tức đi vào chiếm đóng!
Mọi chuyện xảy ra, tất cả đều không thể tin được!
Sao anh dám làm như vậy!
Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì!
Sao có thể không biết cố ky như vậy!
AnhI Ở bên trong khoang miệng, anh ôn nhu nhưng lại tàn sát bừa bãi, Lương Tiểu Ý không chịu nổi mà run rẩy.
“Nhắm mắt lại” Lợi dụng cơ hội, anh dịu dàng ra lệnh.
Lương Tiểu Ý nháy mắt mấy cái… Sao có thể thành ra như vậy! Người làm chuyện không biết xấu hổ này chính là anh, vậy mà còn dám ra lệnh cho cô nhắm mắt lại nữa à?
“Không nhắm mắt, anh sẽ không hôn em nữa”
Giọng nói anh trầm thấp giống như độc dược.
Ngay lập tức, hai mắt Lương Tiểu Ý liền ướt át, vành mắt ửng đỏ, nước mắt tuông rơi.
Trái tim anh đau đớn, nước mắt của cô gái này, lúc nào cũng là vũ khí trí mạng đối với anh…
Nhưng mà…
Anh vươn tay, dịu dàng xoa xoa lên má cô, cảm giác mềm mại mịn màng truyền đến đầu ngón tay khiến anh yêu thích không muốn buông: “Ngoan, khóc cũng không có ích lợi gì”
Lương Tiểu Ý vô thức kiềm nén nước mắt sắp rơi xuống, há mồm nhìn khuôn mặt ôn nhu của anh.
Thấy thế, anh lại rướn cổ, gương mặt tuấn tú ngày càng tới gần.
Một giây sau…
“0a oa…”
Một tiếng nức nở nghẹn ngào, khiến cho động tác muốn hôn của Tô Lương Mặc liền ngừng lại.
“Anh hại tôi mất mặt trước nhiều người như vậy! Tô Lương Mặc! Tôi ghét anh!” Lương Tiểu Ý không dám nhìn xung quanh, thế nhưng mặc dù không muốn xem, khóe mắt liếc qua vẫn thấy được, mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồm.
Cô không chịu được nhắm mắt lại “Giờ thì tốt rồi, như anh mong muốn rồi đấy!” Cô hi vọng nhắm mắt có thể giúp cô trở thành tàn hình ngay lúc này.
Lời cô vừa nói ra liền làm anh cảm thấy xuống tinh thần.
Cô gái nhỏ nói chán ghét anh!
Cô sao có thể chán ghét anh nhiều như thế!
Thế nhưng ngẫm lại lời nói của cô… Anh hại tôi mất mặt trước nhiều người như vậy! Ah, nói như vậy, nghĩa là… do có mặt “người xem” ở đây nên cô mới thẹn thùng!
Thế là tổng giám đốc không biết xấu hổ nào đó, lại càng phi thường không biết mắc cỡ đem tất cả lỗi lâm đều đổ lên đầu đám khán giả mà ban đầu được mời đến để tạo khí thế.
Anh ngẩng đầu lên, trương khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, đôi mắt hẹp dài híp lại bắt đầu tức giận, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng như băng: “Còn sững sờ ở chỗ này làm gì!? Xem rất vui à? Nơi này là vườn bách thú sao? Tôi là khỉ diễn trò hả?”
Ặc… Cái này ai dám đem Tô Lương Mặc đại danh đỉnh đỉnh trở thành khỉ diễn trò trong vườn bách thú cơ chứ?
Chỉ có điều…
Hình như phải đi rồi!
Trong lòng mọi người đậu xanh rau má một hồi… Nói trở mặt liền trở mặt như vậy mà được à?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...