“Mày chuẩn bị bồi thường và nhận lỗi với họ thế nào?”
Nghe bố mình nói vậy, Nhạc Linh Vận ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi mà nhìn người bố như đã biến thành một người khác này, khuôn mặt quen thuộc ấy, sao cô ta lại cảm thấy xa lạ biết bao.
“Không phải lỗi của con mà! Bố, bố không nghe thấy sao!
Là Trình Duệ! Nhạc Trình Duệ! Là đứa con trai cưng của bố mẹt Không phải conl”
Nhạc Linh Vận gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Câu hỏi vừa rồi bố nên đi tìm Trình Duệ mà hỏi.” Chứ không phải conl “Trình Duệ còn nhỏ, mày là chị nó, Trình Duệ không hiểu chuyện, chẳng lẽ mày cũng không hiểu chuyện sao? Trình Duệ không hiểu chuyện nên mày phải giải quyết cho nó chứ”
Nhạc Linh Vận nghe những lời vô cùng không công bằng mà ông ta nói ra, lòng trở nên nguội lạnh.
Bỗng nhiên, cô ta nở nụ cười.
“Bố còn nhớ chuyện bố ép con làm vợ cho một lão già không? Con không chịu nên bố cho đóng băng thẻ tín dụng của con, đóng băng mọi tài sản đứng tên con.
Bố à…” Nhạc Linh Vận đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người bố ruột thịt đối diện mình: “Chuyện con đã làm sai nhiều nhất chỉ là khiến kẻ họ Tô kia không vui, nên anh ta bày kế ép con làm vợ cho một lão già sắp xuống lõ, thuận tiện hủy bỏ cuộc hôn nhân mà ông già đó đã định ra cho anh ta”
“Thế nên bố à, con chọc giận Tô Lương Mặc thì con chỉ cần ngoan ngoãn làm vợ Tô Khải Sơn là được.
Ha ha, nhưng Nhạc Trình Duệ thì sao? Nó không chỉ chọc giận tên họ Tô đó, mà còn hoàn toàn đắc tội anh tat”
Nhạc Linh Vận nhìn bố ruột của mình, cười khẩy: “Bố ơi, con thấy bây giờ tốt nhất là bố nên nghĩ cách làm tên họ Tô đó bớt giận đấy.
Nhưng là đứa con gái ruột thịt của bố, con nhắc nhở bố một tiếng, người đàn ông đó cũng giống như trong lời đồn: máu lạnh, vô tình, bá đạo, kiêu ngạo”
Ý của cô ta là, Nhạc Trình Duệ đã đắc tội người không nên đắc tội, mà người này, e rằng cũng không dễ nói chuyện đâu.
Nói xong, Nhạc Linh Vận xoay người đi lên lầu.
Xem như cô ta đã nhìn thấu rằng, rõ ràng trong mắt người bố ruột thịt này không hề có cô ta.
Trong mắt ông ta chỉ có Nhạc Trình Duệt!
Nếu không có Nhạc Trình Duệ thì mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này, cô ta cũng sẽ không vì vậy mà bị người đàn ông máu lạnh đó ép gả cho một lão già liệt nửa người sắp xuống lỗ.
Trong khi nhà họ Nhạc ồn ào gà bay chó sủa thì Tô Lương Mặc đang đưa hai đứa nhóc đến trường học.
Lương Chỉ Hoành và Lương Chi Duy đứng dưới cổng, nhìn vào chiếc xe kia, cửa kính xe đang được hạ xuống, người đàn ông thì tuấn mỹ, người phụ nữ thì nhu mì… Có lẽ giữa hai người sinh đôi luôn có cảm ứng với nhau, gần như đồng thời, trong lòng hai đứa bé này nảy sinh một cảm giác không nói nên lời…
Đây là lần đầu tiên bọn họ tay trong tay mà cùng nhau đi học, có bố mẹ cùng đưa đón đi học như những gia đình bình thường.
Lương Chỉ Hoành làm anh, từ trước đến giờ luôn điềm tĩnh, mặc dù trong lòng vẫn tràn đây sự ngọt ngào nhưng dẫu sao đa sầu đa cảm vẫn không hợp tính cậu.
Lương Chi Hoành giơ cánh tay nhỏ bé lên vẫy vẫy về phía chiếc xe Toyota dòng SUV khiêm tốn mà Tô Lương Mặc đã đặc biệt chọn lựa vào hôm nay, có nghĩa là “Bố về đi ạ”.
Tô Lương Mặc hơi lưu luyến, đặt tay lên cửa, chuẩn bị mở cửa xe.
“Anh định làm gì vậy?” Lương Tiếu Ý ngạc nhiên, sao đột nhiên Tô Lương Mặc mở cửa xe vậy nhỉ? “Đây chỉ là điểm được dừng xe tạm thời thôi.”
Tô Lương Mặc quay đầu lại nói: “Đây là ngày đầu tiên con mình đi học, nhất là bé lớn, anh cứ đưa hai đứa vào đi.
Trường học lớn thế, nhỡ đâu hai đứa lạc đường thì sao? Nếu trên đường đi lại đụng phải thằng nhóc hiếu động nào, bị thương thì sao? Cho dù tìm được phòng học thì sao, lỡ bị lơ thì làm sao đây?”
Đầu của Lương Tiểu Ý như sắp nổ, cô nhìn người đàn ông này với ánh mắt quái dị… Sao anh lại nghĩ ra nhiều cái “Nếu” thế nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...