Một phút, hai phút, ba phút…
“Xoẹt” một tiếng, mùi da thịt cháy bốc lên, Hứa Thần Nhất cả kinh, anh ta cúi đầu nhìn, điếu thuốc trên tay anh ta đã cháy hết, đầu lọc đỏ đã cháy vào tay anh ta.
“Cậu vừa nói… ai quay lại cơ?” Hứa Thần Nhất mở miệng hỏi, bấy giờ anh ta mới cảm thấy cổ họng mình khô khốc, giọng nói khản đặc.
“Cô ấy” Lục Trầm không hề ngồi xuống, anh ta đứng bên cạnh bàn uống trà, đứng cách Lục Trâm khoảng ba, bốn mét.
Anh ta mím chặt môi, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Người cậu mắc nợ”
Hứa Thần Nhất bỗng nhiên trâm mặc, anh ta cúi găm mặt nhìn chằm chằm xuống đất, cứ như thể dưới đất có vàng.
Sự im lặng của Hứa Thần Nhất khiến Lục Trầm tức giận.
Lục Trầm không nhẫn nhịn nữa, anh ta bước về phía Hứa Thần Nhất, nắm chặt cổ áo của Hứa Thần Nhất, gân xanh trên trán anh ta nổi cả lên.
Anh ta điên cuồng hét lớn với Hứa Thần Nhất: “Nói gì đi chứ! Cậu tưởng Lương Mặc có thể giải quyết được chuyện này hay sao? Cậu nói gì đi chứ! Không phải cậu là bậc thầy thôi miên sao? Không phải cậu lúc nào cũng vô cùng áy náy sao? Bây giờ là lúc để cậu đền tội đấy! Cậu nói đi chứ!”
Hứa Thần Nhất không hề lên tiếng, để mặc Lục Trầm nắm cổ áo và gầm lên với mình.
“Hứa Thần Nhất! Cậu tưởng là cậu không nói gì thì sẽ không sao à?” Lục Trầm tức giận: “Hứa Thần Nhất, tên xấu xa này!”
Hứa Thần Nhất nghe thấy thế, bờ vai anh ta hơi run rẩy, nhưng lại vãn kiềm chế cơn giận của mình lại.
“Được! Được, được lắm!” Lục Trầm tức đến mức bật cười: “Cậu giỏi lắm, lúc đầu là vì cậu cảm thấy thú vị, bây giờ cậu lại làm con rùa rụt cổ.
Nhưng cậu có biết không, có những người, vì trò đùa ác ý của cậu, mà sống không bằng chết!”
Sắc mặt Hứa Thần Nhất trắng bệch, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu đừng nói nữa”
“Đừng nói?” Lục Trầm mỉm cười, lửa giận hừng hực cháy trong mắt anh ta.
Anh ta gật đầu, sau đó lại gật đầu: “Hứa Thần Nhất, đi với ông!”
Lục Trầm dùng một tay nắm chặt cổ áo của Hứa Thần Nhất, không quan tâm là lúc này Hứa Thần Nhất đang mặc đồ ngủ, Lục Trầm vẫn cứ nắm cổ áo của Hứa Thần Nhất, kéo anh †a đi ra ngoài cửa.
“Lục Trầm, bỏ tay ra!” Hứa Thần Nhất cố gắng thoát khỏi bàn tay của Lục Trầm, nhưng chỉ đành bất lực, sức lực của Lục Trầm quá mạnh.
Bỗng nhiên Lục Trầm quay đầu lại, anh ta hung hăng mắng một câu: “Con mẹ nó, ông đây không buông!”
Dọc đường, hai người vừa lôi vừa kéo đi ra ngoài cửa lớn biệt thự của nhà họ Hứa.
Hứa Thần Nhất không muốn làm Lục Trầm bị thương, nên anh ta chỉ đành vừa kéo vừa đi theo Lục Trầm.
Lục Trầm cũng đang vô cùng tức giận.
Anh ta không ngờ được là, năm năm không gặp, bây giờ anh ta lại gặp Hứa Thần Nhất trong tình cảnh như thế này.
Anh ta càng không ngờ được là khi mình nhắc đến Lương Tiểu Ý, thái độ của đối phương lại như thế này… Rõ ràng là Hứa Thần Nhất đang trốn tránh.
Trái tim Lục Trầm lạnh băng… Mới chỉ năm năm mà thôi, người bạn thân này của anh không thể gánh vác được một chút gánh nặng này sao?
Lục Trầm không hiểu được là, sở dĩ Hứa Thần Nhất trầm mặc không lên tiếng, không phải vì anh ta không dám gánh vác, mà là vì anh ta không có cách nào đối mặt.
Quá đột ngột… Bỗng nhiên có một ngày, có người nói với anh ta, người mà anh ta áy náy suốt năm năm nay, rõ ràng đã chết được rồi, nhưng lại đột nhiên sống lại.
Sau khi Hứa Thần Nhất nghe thấy Lục Trâm nói “Lương Tiếu Ý sống lại rồi”, anh ta cũng không rõ phản ứng của mình là gì nữa, anh ta chỉ nhớ đầu óc mình trống rỗng, không nghĩ được gì.
Người chết có thể sống lại sao?
Sau đó, anh ta không dám tin, cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Hơn nữa, mặc dù Hứa Thần Nhất ôm lòng ân hận suốt năm năm nay, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến việc, nếu một ngày người mà anh ta áy náy suốt năm năm nay lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình thì anh ta sẽ bù đắp cho người ta thế nào.
Vì thế, bây giờ anh ta thực sự không biết nên đối diện với cô như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...