Ngược Tàn Vợ Yêu Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Ánh mắt hận thù của Nhạc Linh Vận khiến Lương Tiểu Ý sợ hãi.
Đã rất lâu rồi cô không bắt gặp ánh mắt tràn đầy thù hận như thế rồi.
Rốt cuộc thì cô đã làm cái gì mà lại khiến một cô gái mà cô mới gặp hai lần hận mình như thế chứ?
Lương Tiểu Ý suy nghĩ lại… Đúng là cô rất ghét cô gái Nhạc Linh Vận này, nhưng trước giờ cô chưa từng làm gì cô chủ của Tập đoàn Hải Vương này mà?
Lương Tiểu Ý quá trong sáng, mặc dù cô đã từng trải năm năm, mặc dù cô đã từng bị tổn thương, nhưng cô vẫn không học được một điều là, trái tim con người… vô cùng xấu xí, cho dù dùng những lời lẽ sắc nhọn nhất trên thế giới này cũng không thể diễn đạt được sự xấu xí ấy.
Lương Tiểu Ý càng không biết được là, sự xấu xí ấy không cần bất cứ lý do gì!
Cô chỉ không thể chịu được ánh mắt như thế này nhìn thẳng vào mình.
Cô chỉ không chịu được sự hận thù khó hiểu này bao phủ quanh mình.
Cô vô thức run rẩy.
Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng anh vẫn nhận ra sự run rẩy của cô.
Tô Lương Mặc nhẹ nhàng bước sang bên cạnh một bước, bóng dáng cao lớn của anh thay cô gái nhỏ bé phía sau che chắn tất cả những ánh mắt thù hận của thế giới bên ngoài.
Cô gái phía sau lưng anh cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp của cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đứng trước mặt mình.
Cao lớn, thẳng tắp, không khuất phục… thay cô che chắn tất cả bão giông bên ngoài.
Nếu như tất cả những chuyện này đều là thật lòng, thì tốt biết bao!
Cô như có như không thở dài một tiếng.
Khóe môi mỏng của Tô Lương Mặc mấp máy, giọng nói trầm thấp của anh lạnh lùng vang lên: “Nhạc Linh Vận, chuyện ầm ï như ngày hôm nay đều là do lòng tham không đáy của cô gây nên.
Không liên quan gì đến người khác”
“Còn nữa” Bỗng nhiên Tô Lương Mặc cúi người xuống, khuôn mặt anh chỉ cách khuôn mặt Nhạc Linh Vận một bàn tay, đôi mắt đen thãm của anh nhìn chằm chằm vào mắt Nhạc Linh Vận, khóe miệng anh hơi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, từng chữ anh nói ra đều vô cùng lạnh lùng, khiến trái tim Nhạc Linh Vận như được phủ thêm một lớp băng giá: “Hơn nữa, tôi không có thói quen đi giày rách”
“Cô hỏi tôi có ấy có gì tốt à?” Tô Lương Mặc nhìn chăm chằm vào khuôn mặt không cam tâm của Nhạc Linh Vận, giọng nói trâm thấp của anh từ từ vang lên: “Vậy thì tôi phải tự hỏi lại bản thân mình, cô ấy có gì không tốt chứ?”
Anh nói tiếp: “Xin lỗi, tôi đã yêu cô ấy đến mức điên cuồng, tôi không thể tìm được điểm nào không tốt ở cô ấy hết”
Xin lỗi, tôi đã yêu cô ấy đến mức điên cuồng, tôi không thể †ìm được điểm nào không tốt ở cô ấy hết!
Người đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại như Tô Lương Mặc sao có thể nói ra những lời như thế này được! Người như anh không phải nên ngồi trên đỉnh cao nhất của quyền lực rồi nhìn xuống bên dưới sao?
Tại sao?
Tại sao người đàn ông ưu tú như anh lại thật lòng yêu thương một cô gái tâm thường như thế này?
Nhạc Linh Vận không hiểu, không chỉ không hiểu, cô ta còn vô cùng đố ky.
Tại sao người mà anh yêu điên cuồng không phải là Nhạc Linh Vận chứ?
Cô ta lắc đầu, lại lắc đầu, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn và kiêu căng trước mặt mình…
“Tại sao?”
Cuối cùng cô ta cũng nói ra nghi vấn trong lòng mình: “Tại sao lại là cô ta?”
Khuôn mặt anh vô cùng trầm lắng, khóe môi mỏng mấp máy sáu chữ: “Chỉ có thể là cô ấy!”
Đúng! Chỉ có thể là cô ấy!
Người khác đều không thể được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...