“Gọi điện thoại cho nó.” Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lếo của ông nội Tô vang lên, chú Phùng giật mình, sau đó liền lấy điện thoại ra, nhấn nút gọi cho Tô Lương Mặc.
Không cần ông nội Tô nói nhiều, chú Phùng cũng biết “nó” mà ông ta nói là ai.
Dù sao thì chú cũng đã làm quản gia, kiêm trợ thủ thân tín của ông nội Tô mấy chục năm rồi.
Đầu dây bên kia vừa nhận cuộc gọi, khóe mắt chú Phùng giật giật… Hiển nhiên cậu chủ đã lường trước được việc ông nội xem xong tivi sẽ có phản ứng như thế nào.
Chú thở dài một tiếng… quả nhiên là ông cháu.
Sau đó chú cung kính đưa điện thoại cho ông nội Tô đang ngồi trên ghế sofa: “Lão gia, đã gọi được.”
Ông nội Tô không nói thêm gì, ông ta giơ tay nhận điện thoại, đưa lên tai, giọng nói già nua không vui không buồn vang lên: “Cháu lớn rồi”
Ông nội Tô nói một câu nói không đầu không cuối, người đàn ông trẻ tuổi ở đầu dây bên kia cũng cất giọng nói trâm ổn đáp lại câu mở đầu khó hiểu của ông ta.
Giọng nói trầm thấp, vững chắc của Tô Lương Mặc vang lên trong điện thoại, truyền vào tai ông nội Tô: “Đúng thế, cháu lớn rồi”
“Được, được lắm, được lắm, lớn rồi, tốt lắm” Lại một câu nói khó hiểu khác.
“Đúng thế, lớn rồi thì tốt” Người đàn ông ở đầu dây bên kia không đổi giọng, anh lặp lại lời ông nội Tô.
Hai người họ giống như đang đố nhau, nhưng trong lòng hai ông cháu đều hiểu rõ mình đang làm gì.
“Có phải ta đã quá mềm lòng với cháu rồi không?” Bỗng nhiên ông nội Tô hỏi.
Đầu dây bên kia, Tô Lương Mặc nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, anh cất giọng nói: “Ông nội không nhịn được nữa, muốn ra tay độc ác với cháu rồi sao?”
Bầu không khí ngưng đọng.
Chú Phùng dè dặt liếc nhìn ông nội Tô đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt già nua của ông nội Tô vô cùng nặng nề, cho dù là chú Phùng nhìn thấy cũng phải kinh sợ.
“Ông chủ…” Chú Phùng dè dặt gọi một tiếng.
Bỗng nhiên ông nội Tô quay đầu lại, đôi mắt già nua của ông lạnh lùng trừng mắt nhìn chú Phùng: “Chú im miệng đi!”
Trong lòng chú Phùng run rẩy, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của ông nội Tô, mắt chú trắng bệch.
“Phì…” Đúng lúc này, trong điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Uy phong của ông nội không giảm đi so với năm xưa, xem ra ông nội thật sự định ra tay với cháu rồi”
Ông nội Tô nheo mắt lại: “Không dám, bây giờ cháu lớn rồi, ông không quản nổi cháu.
Cháu mới là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tài chính Tô Thị, cháu mới là người cầm quyền của nhà họ Tô, lão già này có phải là cái thá gì đâu!”
Đầu dây bên kia, sắc mặt dần trầm xuống… Không ai hiểu rõ ông nội Tô hơn anh, ông nội Tô càng bình thản, chứng tỏ ông càng có dã tâm.
Nếu nói không khí chịu là nói dối.
Cha mẹ anh qua đời sớm, có thể nói một tay ông nội nuôi anh lớn, mặc dù từ năm anh lên bảy, ông nội đã gửi anh ra nước ngoài.
Còn bé chưa hiểu chuyện, vì thế sau khi cha mẹ qua đời, anh chỉ còn ông nội là người thân ruột thịt.
Nhưng càng lớn, anh càng biết nhiều chuyện hơn, mà biết càng nhiều, anh lại càng không thể tha thứ cho người ông đã nuôi mình khôn lớn.
Thậm chí anh đã từng nghĩ, anh sẽ tha thứ cho những việc ông nội đã từng làm, nhưng đến ngày hôm nay, ông nội có ý định muốn kiểm soát cả hôn nhân của anh… Tô Lương Mặc thực sự không thể nhịn được nữa rồi!
Cô gái ngốc nghếch Lương Tiểu Ý này chính là điểm yếu của anh, chỉ cần chạm vào, anh sẽ xù lông lên để bảo vệ cô!
Ánh mắt của Tô Lương Mặc dần trở nên lạnh lếo: “Ông nội… Giấy không thể nào gói được lửa” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, ý vị vô cùng sâu sa: “Cháu, không phải cha cháu”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...