Khóe môi anh khế nhếch lên nụ cười lạnh, anh hỏi ngược lại Lương Tiểu Ý: “Lương Tiểu Ý, anh hỏi em, có phải trước khi rời đi, anh đã hỏi cô gái chết tiệt kia, cô ta thực sự mong muốn được gả vào nhà họ Tô không?”
“… Ừm”
“Có phải anh đã hỏi cô ta, liệu cô ta có hối hận không?”
“..
Ừm, đúng” Anh đã hỏi cô ta, nhưng chuyện này thì liên quan gì chứ?
Khóe môi anh nhếch lên nụ cười châm chọc: “Được, vậy anh hỏi em, Lương Tiểu Ý, anh đã năm lần bảy lượt hỏi ý kiến của cô ta rồi, cô ta cũng đồng ý gả vào nhà họ Tô, hơn nữa cô †a tuyệt đối không hối hận, chỉ còn thiếu nước thề với trời đất thôi.
Cô ta mong đợi như thế, anh tác thành giúp cô ta thì sao chứ?”
“Lương Tiếu Ý, em nói xem, anh có làm gì sai không?”
… Lương Tiểu Ý bỗng chốc không biết đáp lại câu hỏi bất ngờ và đầy lửa giận của Tô Lương Mặc như thế nào.
Trong đầu cô hiểu rõ, cách nói của Tô Lương Mặc có vấn đề, nhưng cô lại không tìm được lời nào để phản bác lại anh.
“Hừ” Anh hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, anh liếc nhìn cô gái đang lúng túng không nói nên lời ngồi bên cạnh mình: “Lương Tiểu Ý, em không nói được gì nữa à? Câm rồi à? Sao không nói nữa? Nói tiếp đi chứ?” Tô Lương Mặc không hề khách khí nói với Lương Tiểu Ý.
Nếu đổi là một ngày nào đó khác, chưa cần Lương Tiểu Ý mở miệng, hai cậu bé ngồi phía sau đã không tha cho anh trước rồi.
Nhưng hôm nay lại khác, hai cậu nhóc ngồi phía sau, một người cúi đầu lầm bầm, hình như kêu than bị mèo cào đau quá.
Cậu lớn càng lợi hại hơn, cậu cầm điện thoại của Lương Tiểu Ý chơi game…
Phải biết là, Đại Bảo rất ít khi chơi mấy trò chơi này, theo như lời cậu nói, chơi mấy trò này tốn thời gian.
Lương Tiểu Ý lén lút liếc nhìn ghế sau, ánh mắt cô có ý cầu cứu: “Đại Bảo, mommy nghĩ là, việc hôn nhân rất quan trọng với một cô gái, dù cô ấy tốt hay xấu, đúng không? Đại Bảo?”
Lương Chi Hoành chỉ “lạch cạch”, hai bàn tay cậu cầm điện thoại, hai ngón tay cái lướt như bay trên màn hình, không hề nghe thấy lời Lương Tiểu Ý nói.
Quan trọng hơn là… cậu không hề mở tiếng trò chơi!
Lương Tiểu Ý mấp máy miệng, cô lại hướng ánh mắt sang phía Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo à “Mommy, mặt Tiểu Bảo đau quá, cái cô kia, còn cả em trai của cô ấy nữa, đều rất hung dữ… Mommy, hai người họ không cho Tiểu Bảo đến bệnh viện nhanh chóng, có phải bọn họ ghen tức vì Tiểu Bảo đẹp trai không? Liệu sau này mặt Tiểu Bảo có bị sẹo không?”
Lương Tiểu Ý há hốc miệng, cổ họng cô không phát ra được âm thanh nào.
Tô Lương Mặc đang ngồi trên ghế lái xe, khóe môi quyến rũ của anh nhếch lên, hiển nhiên tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ, anh chỉ thiếu nước hát thầm trong lòng “Hôm nay là một ngày đẹp trời” thôi… Hôm nay các con ủng hộ anh quát!
“Được rồi, đến bệnh viện trước đã.
Cũng may Tiểu Bảo còn nhỏ, vết mèo cào cũng không quá sâu, nhưng mà” Lời nói của anh chuyển hướng, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh băng: “Nếu mặt Tiểu Bảo để lại sẹo, thì Tập đoàn Hải Vương không cần gả vào nhà họ Tô nữa” Vì trên thế giới này sẽ không còn Tập đoàn Hải Vương nữa.
Tô Lương Mặc không nói ra lời này, nhưng sát khí ở đáy mắt anh không thể lừa được người khác.
Bệnh viện nhân dân số một.
Phòng cấp cứu.
Tô Lương Mặc bế Tiểu Bảo, đám bác sĩ túm năm tụm ba…
Không ai dám đắc tội với vị Tổng giám đốc Tô này.
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng” Một bác sĩ chủ nhiệm Nhưng nhất định phải chú ý đến việc hồi phục sau nà) Sau đó bác sĩ nói một tràng những điều như bảo vệ vết thương như thế nào, phải chú ý những chuyện gì, không được ăn những cái gì… Những điều bác sĩ nói có thể biên soạn thành cuốn “Bách khoa toàn thư xử lý vết thương ngoài da”.
Vị bác sĩ này miệng lưỡi lưu loát, nói đến mức khô cả miệng, nhưng đây vẫn không phải là chuyện khoa trương nhất, mà phải nói đến vị Tổng giám đốc lạnh lùng, cao ngạo trong mắt mọi người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...