Trường Tiểu học Thịnh Quang là trường học tư nhân quý tộc nổi tiếng ở thành phố S.
Điều kiện của trường rất tốt, Lương Tiểu Ý mỗi tay dắt một đứa trẻ, vì cô hơi say xe, nên Tô Lương Mặc bảo cô đứng chờ ở cửa bãi đỗ của trường học, còn anh lái xe vào bên trong bãi đỗ xe.
Tranh thủ lúc Tô Lương Mặc chưa ra, Lương Tiểu Ý nhìn trái nhìn phải, không gian của trường rất tốt, mặt đường sạch sẽ, hai bên đường còn trồng hoa anh đào.
“Mommy, con biết rồi, đây chính là hoa anh đào” Lương Chi Duy hoạt bát hiếu động, cậu gỡ tay mình khỏi tay của Lương Tiểu Ý, vui vẻ chạy đến phía dưới một thân cây: “Mommy, mommy, trên cây có một chú mèo.
”
Lương Tiểu Ý đang nắm tay Lương Chi Hoành, hai người đứng ở phía không xa nhìn Lương Chỉ Duy chạy nhảy, cô mỉm cười vui vẻ.
Chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy rat Không biết chú mèo kia bị cái gì kích động, nó như phát điên, bỗng nhiên nhảy từ trên cây xuống tấn công người, mục tiêu của nó đương nhiên là Lương Chi Duy đang đứng phía dưới tán cây.
Lương Tiểu Ý nhìn thấy con mèo lông đen bóng loáng đang giơ móng vuốt và cả hàm răng sắc nhọn của mình ra, nó mở miệng định căn Tiểu Bảo, cô không kịp suy nghĩ liền vội vàng buông tay Đại Bảo ra, chạy nhanh về phía Tiểu Bảo.
“A!” Một tiếng kêu thất thanh vang lên, là tiếng Tiểu Bảo khóc lóc gọi mommy: “Mommy, mommy, đau quái”
Lương Tiểu Ý mặt cắt không còn một giọt máu, móng vuốt sắc nhọn của con mèo kia liên tục cào lên khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bảo.
Trong lòng Lương Tiểu Ý gấp gáp, sức mạnh vĩ đại của người mẹ bỗng nhiên xuất hiện, bỗng chốc cô như có sức mạnh gấp mấy lần bình thường, cánh tay cô vung lên, con mèo đen bay trong không trung hai vòng, sau đó va vào cây anh đào, ngã xuống đất.
Lương Tiểu Ý không kịp quan tâm đến tình hình của con mèo, mặt cô trắng bệch, vội vàng chạy đến ôm chặt khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bảo: “Để mommy xem vết thương nào…”
Lương Tiểu Ý nâng khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bảo lên, những lời chưa kịp nói mắc kẹt trong cổ họng, cô không nói được thành lời.
Bấy giờ Lương Chi Hoành cũng đuổi theo đến.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của em trai, đôi mắt vốn bình thản của cậu bỗng chốc trở nên vô cùng sắc bén.
Lương Chi Hoành chau mày, vội vàng giữ chặt khuôn mặt của em trai, sau đó giục Lương Tiểu Ý đang đứng bên cạnh: “Mommy, mau gọi điện cho chú đi”
Lương Tiểu Ý ngây người, cô chưa hiểu ý của Lương Chỉ Hoành.
Lương Chi Hoành thấy thế, cậu càng chau chặt lông mày, trầm giọng giải thích: “Mommy gọi cho chú Tô Lương Mặc, bảo chú ấy lái xe ra đây, chúng ta đến bệnh viện”
Sau một hồi ngây người, Lương Tiểu Ý mới hiểu ý của cậu, cô ngay lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho Tô Lương Mặc.
Khuôn mặt nhỏ bé của Lương Chỉ Hoành giờ phút này vô cùng bình tĩnh, cánh tay nhỏ giữ chặt cánh tay của em trai, nói năng như một người lớn: “Không sao đâu, chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay thôi.
”
Lương Chi Hoành nhìn sang Lương Tiểu Ý, thấy mommy chau mày, cậu liền hỏi: “Không gọi được hả mommy?”
“Ừm, không nghe máy.
Có lẽ là không thấy cuộc gọi đến”
Lương Tiểu Ý vừa nói, vừa nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Là mommy vô dụng không bảo vệ được Tiểu Bảo”
Lương Chi Hoành chớp chớp mắt: “Mommy đừng tự trách mình, ai ngờ được là con mèo lại đột nhiên tấn công Tiểu Bảo chứ? Chúng ta quay lại chỗ cũ đi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...