Hai người đi vào phòng sách, anh đặt cô ngồi xuống ghế sofa đơn bằng da thật màu trắng ngà, còn anh thì kéo chiếc ghế trong phòng làm việc của mình lại gần chiếc ghế sofa đơn bằng da màu trắng ngà kia, ngồi đối diện cô.
Bỗng chốc khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại, hai người đối diện nhau, dáng người cao lớn của anh có sức công kích rất lớn, Lương Tiểu Ý buồn bực ngồi trên ghế sofa đơn, dịch qua dịch lại.
Tô Lương Mặc liếc nhìn vẻ cứng ngắc và không tự nhiên trên khuôn mặt cô, trong lòng anh thầm thở dài một tiếng… Cô đang sợ anh.
Chuyện này không phải chuyện gì đáng để tự hào.
Nhưng Tô Lương Mặc không vì thế mà nhụt chí, ngược lại, trên khuôn mặt tuấn tú của anh lại xuất hiện một nụ cười ấm áp, giống như đang trấn an cô.
Giọng nói dịu dàng của anh rơi vào tai cô: “Tiểu Ý, anh sẽ không làm hại em”
Đúng thế, anh nói là “Anh sẽ không làm hại em”, chứ không phải là “Đừng sợ”.
Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, cô rất bướng bỉnh, có lúc còn toàn để tâm chuyện vụn vặt khiến người ta vô cùng phiền não; cô rất nghiêm túc, nhưng cũng rất cứng đầu, không dễ thay đổi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lương Mặc đang ngồi đối diện, cô vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt tròn xoe vô cùng nghiêm nghị.
Tích tắc… Tích tắc…
Kim đồng hồ vẫn đang chạy, chiếc đồng hồ cũ trong phòng sách giống như người đứng xem, không cảm xúc “tích tắc” liên tục.
Thời gian dường như đang đứng im, Tô Lương Mặc ngồi đối diện Lương Tiểu Ý, để mặc ánh mắt nghi hoặc và chất vấn của cô liên tục đánh giá anh.
Anh chỉ mỉm cười… Đương nhiên anh biết nộ gái ngồi đối diện mình đang đấu tranh rất mãnh liệt, cô cũng đang suy nghĩ xem những lời anh vừa nói là thật hay giả.
Anh không vội… Anh không thể vội vã giống như một cậu thanh niên trẻ tuổi khiến cô gái ngồi đối diện mình sợ hãi được, nếu như thế, anh thật sự không biết nên làm thế nào!
Thợ săn muốn bắt được con mồi, thì đầu tiên phải quăng lưới, sau đó nhãn nại, im lặng chờ đợi.
Giờ phút này, Tô Lương Mặc giống như một người thợ săn đầy kinh nghiệm, đang đeo chiếc mặt nạ dịu dàng, nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Giống như năm năm trước, anh vẫn là người thợ săn đi săn mồi.
Nhưng điểm khác biệt là, năm năm trước, thợ săn không có trái tim, con mồi cũng không phòng bị.
Năm năm sau, thợ săn đã có trái tim, con mồi cũng đã có phòng bị.
Tô Lương Mặc để kệ Lương Tiểu Ý đánh giá mình, nhưng trong lòng anh lại đang thầm thở dài… Ông trời đúng là biết cách chơi đùa, thợ săn có trái tim rồi, nhưng con mồi cũng đã biến thành một chú nhím.
Nhưng chuyện này biết trách ai đây?
Đương nhiên anh chỉ có thể trách bản thân mình… Trong lòng Tô Lương Mặc lúc này vô cùng hối hận.
Thử nghĩ mà xem, nếu năm năm trước anh không ngu ngốc, không coi thường mọi thứ như vậy, thì giờ đây, anh và Lương Tiểu Ý đã là một cặp vợ chồng xứng đôi vừa lứa, được người người ngưỡng mộ rồi, việc gì phải khổ thế này chứ?
Lương Tiểu Ý nhìn chán rồi, cuối cùng cô cũng thu ánh mắt lại, cổ họng cô nhàn nhạt vang lên một tiếng “ừm”.
Hai mắt người đàn ông ngồi đối diện sáng lên, đôi mắt hẹp dài của anh sáng lấp lánh, giống như anh vừa sống lại trong chớp mắt… Mặc dù tiếng “ừm” của cô vô cùng nhỏ, nhưng lại là một bước tiến rất lớn, điều này có nghĩa là cô tin anh sẽ không làm tổn thương cô.
Đây là chuyện tốt, đáng để anh vui vẻ.
Anh vui đến mức cười híp cả mắt lại.
Nếu giờ phút này Lục Trầm ở đây, chắc chắn anh ta sẽ vô cùng khinh thường Tô Lương Mặc… Cái đồ sợ vợ! Không có tiền đồ! Lương mập không nói sẽ chấp nhận anh, sẽ hòa hợp với anh như lúc đầu, chẳng qua là sau khi suy nghĩ một hồi, cô bước đầu tin lời anh nói mà thôi, có đáng để anh vui như vừa †hu mua được một công ty khổng lồ trên thị trường như thế này không?
Đồ không có tiền đồ, không có tương lai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...