Chương 636
“Anh…” Lương Tiểu Ý sợ hãi.
Khóe môi trắng bệch của anh khẽ cong lên: “Nhìn xem, em vẫn quan tâm anh”
“Em quan tâm xem anh chết chưa” Lương Tiểu Ý nói, cô nổi giận với chính bản thân mình, tại sao đến giờ phút này rồi cô vẫn quan tâm đến vết thương của anh chứ.
“Đừng đi” Anh giơ tay ra, giữ chặt cánh tay của Lương Tiểu Ý.
Anh nhìn Lương Tiểu Ý: “Lúc nãy em đã đồng ý rồi, em sẽ cùng anh rời khỏi nơi này”
“Ha…” Lương Tiểu Ý cười nhẹ một tiếng, nhưng khóe mắt của cô lại ướt đẫm: “Em biết rồi.
Anh là Tô Lương Mặc, làm gì có chuyện gì anh không làm được chứ” Cô liếc nhìn anh, ánh mắt của cô khiến trái tim anh đau nhói.
Cô nói: “Nếu như em cố chấp không đi cùng anh, em tin chắc anh có vô số cách khác ép em đi vào khuôn khổ”
Cô nhìn Savvy, cô không nói ra ba chữ “Em xin lỗi”, nhưng lại giống như thực sự có tiếng cô nói đập vào tai Savvy.
Savvy nhắm mắt lại, cuối cùng thì anh cũng vẫn là… kẻ thua cuộc.
Cuối cùng thì, anh ta vẫn không thể thắng được trái tim của Tiểu Ý.
Không hiểu tại sao, trong đầu anh ta lại xuất hiện hình ảnh năm năm trước, khoảng thời gian Lương Tiểu Ý “chết đi”, người đàn ông Tô Lương Mặc này đã có những hành động điên cuồng như thế nào, tình yêu của anh sâu đậm nhưng lại trói buộc cô.
Bây giờ nhớ lại, năm năm Lương Tiểu Ý “chết đi”, tin tức tình báo nói với anh ta, người đàn ông Tô Lương Mặc này sống cuộc sống người không ra người, ma không ra ma…
Có lẽ, anh ta thực sự làm sai rồi.
Mãi cho đến bây giờ, Savvy mới có một cảm giác thất bại không thể miêu tả được thành lời.
Ba chữ “Em xin lỗi” không lời của Lương Tiểu Ý, chỉ có Savvy hiểu.
Tô Lương Mặc chỉ nhìn thấy cô nhìn về phía Savvy, trái tim anh vô cùng khó chịu.
Tô Lương Mặc lắc đầu, anh không thể nhãn nhịn thêm nữa!
Cảm giác có thể giữ được cô nhưng không thể giữ được trái tim cô dâng tràn trong lòng anh.
Nếu như anh còn không làm gì đó, anh sẽ hoàn toàn mất đi cô.
“Lương Tiểu Ý! Anh yêu eml” Cuối cùng anh hét lớn, nói ra lời tỏ tình muộn màng.
Trái tim Lương Tiểu Ý đập thình thịch, cô hoang mang mở trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc… Anh vừa nói cái gì?
“Lương Tiếu Ý, anh yêu em! Tô Lương Mặc yêu Lương Tiểu Ý!” Ngày hôm nay, anh hét lớn tuyên bố với cả thế, cô gái trước mặt anh, chính là tình yêu duy nhất đời này kiếp này của Tô Lương Mặc anh!
“Anh… nói cái gì?” Cô hoang mang hỏi.
“Lương Tiểu Ý! Anh yêu em!” Cô muốn anh nói điều này bao nhiêu lần cũng được.
Cuối cùng thì cũng có một lân Lục Trầm võ tay cho Tô Lương Mặc.
Tên ngốc này, cuối cùng thì anh đã chịu tuyên bố lời tỏ tình muộn này cho toàn thiên hạ biết.
Lương Tiểu Ý, anh yêu em… Đây là lời tỏ tình Lương Tiểu Ý đã mơ ước bao nhiêu năm nay.
Cô ngây người.
Ngay cả Đại Bảo và Tiểu Bảo đang đứng giữa đám đông cũng ngây người… Đây là, tỏ tình à?
“Anh, anh, hai người họ, xấu hổ quá” Hai mắt Lương Chi Duy lộ ra tia gian ác nhìn cảnh tượng cẩu huyết trước mặt.
Lương Chi Hoành kích động muốn bóp chết đứa em trai ngốc nghếch này của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xị xuống, cậu giơ tay lên, không hề khách khí tát thẳng vào gáy em trai, cậu lạnh giọng nói: “Em là đồ ngốc à? Bây giờ là lúc em vui vẻ cười lớn như thế này à?”
“Ặc…” Người ta chưa từng thấy cảnh này mà.
Trong lòng Lương Chỉ Duy lầm bầm, cậu vô cùng ấm ức, nhưng cậu không dám làm trái lời người anh trai uy nghiêm này của mình, ai biết được người anh trai biến thái này của cậu sẽ nghĩ ra chiêu trò gì để trị cậu chứ.
Mommy ơi… Tại sao mommy lại sinh ra người anh trai yêu nghiệt như thế này chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...