Chương 621
Lục Trầm bỗng chốc tràn đầy khí phách: “Nực cười, tớ mà lại sợ mấy thứ mưa gió tầm thường này à?”
Anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, giọng nói trâm thấp dễ nghe vang lên: “Cậu không sợ, vậy thì sốc lại tinh thần đi, ông đây đi cướp hôn! Đừng có sợ hãi gì nữa!” Anh bình thản liếc nhìn Lục Trầm, nheo mắt lại: “Cậu sắp xếp được bao nhiêu người rồi?”
“Không nhiều, 200” Lúc này Lục Trầm cũng đã trở lại bình tĩnh, dường như người lúc nãy nói “kiềm chế một chút” không phải anh ta vậy, đôi mắt đào hoa tao nhã liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Đủ không?”
Khóe môi người đàn ông anh tuấn nhếch lên nụ cười, đáy mắt vô cùng gian ác, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đôi môi mỏng mấp máy: “Không sao, tớ có sắp xếp khác”
Nhìn nụ cười của anh, trái tim Lục Trầm đập thình thịch, anh ta đã đi theo Tô Lương Mặc bao nhiêu năm, “sắp xếp khác” của Tô Lương Mặc thông thường đều không phải là chuyện đơn giản bình thường.
Giông bão đến rồi.
Bộ váy cưới màu trắng tinh khiết, cô bước lên con đường trải toàn hoa hồng đỏ, Savvy đứng trước mặt cha sứ, anh ta nhìn cô đến ngây ngốc.
Lương Tiểu Ý bước về phía trước, thỉnh thoảng lại để lộ ra đôi giày cao gót dưới chân.
Đôi giày thủy tỉnh trong truyện cổ tích thực sự tồn tại, giờ phút này, đang ở dưới chân cô.
Có phải cô gái nào có được đôi giày thủy tinh đều có thể trở thành nàng công chúa Lọ Lem trong một đêm được ngàn vạn ánh mắt ngưỡng mộ không?
Trong lòng Lương Tiểu Ý thấp thỏm bất an, người đàn ông tóc nâu, dáng người thẳng tắp đang đứng cách cô không xa, cô và anh, chỉ cách nhau một dãy hành lang, chỉ thế mà thôi.
Càng đi đến gần Savvy, trái tim của cô càng lúc càng trống rỗng.
Hai anh em Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy giữ nhiệm vụ làm phù dâu nhí.
Cặp anh em song sinh chói mắt đã dẫn đến một màn chỉ trích.
“Hai đứa bé song sinh này là của ai?”
“Của cô dâu đấy”
“Hả?” Trong đám đông có tiếng thở nhẹ: “Cô dâu thật may mắn” Câu nói này bị kéo dài, đương nhiên, câu nói có hàm ý khác, có vài phần chế nhạo.
“Đúng thế đúng thế, hai đứa bé này cũng thật may mắn…”
Từ nay về sau cá chép hóa thành rồng, còn không phải là “may mắn” à?
Lương Tiểu Ý bước đi trên con đường trải thảm đỏ, tai cô đương nhiên nghe được những âm thanh này, bỗng chốc, trái tim cô đau nhói.
Vì cô gả cho người khác, nên con cô liền bị người ta chỉ trích, chế nhạo sao?
Cuối cùng cô đã bước đến trước mặt Savvy.
“Hôm nay em rất đẹp” Savvy giơ tay ra.
Lương Tiểu Ý ngây người nhìn bàn tay đang giơ về phía cô.
“Sao thế?” Giọng nói dịu dàng ấm áp của Savvy vang lên.
Lương Tiểu Ý giật mình hoàn hồn, cô lắc đầu: “Không sao”
Cô giơ tay ra định nắm lấy bàn tay đang giơ về phía cô.
Bỗng nhiên, một tiếng súng vang lên, âm thanh vô cùng lớn, truyền từ bên ngoài vào.
“Bịch” một tiếng, tiếng súng đột nhiên vang lên, người trong nhà thờ đều bị tiếng súng đột ngột vang lên dọa cho sợ hãi.
Khuôn mặt Savvy vốn đang vô cùng ấm áp, dịu dàng, mặt anh ta hơi biến sắc, đáy mắt xẹt qua một tia nghiêm nghị.
Anh †a nói với người bên cạnh: “Đi xem xem có chuyện gì?”
Anh ta vừa dứt lời, bên ngoài lại truyền đến tiếng súng.
Lần này, tiếng súng không chỉ từ một phía, mà xuất phát từ bốn phương tám hướng xung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...