Có phải cô đã sai rồi không?
Trên đường, cô luôn tự hỏi mình, có phải cô đã làm sai rồi không?
Savvy đến gõ cửa: “Tiểu Ý, mở cửa cho anh, anh biết em trong đó.”
Căn phòng yên tĩnh, Savvy cũng không đợi được đến lúc Tiểu Ý mở cửa.
Thở dài một tiếng, anh ta dựa lưng vào cửa phòng Lương Tiểu Ý, ngồi sụp xuống, không quan tâm sàn nhà có bẩn hay không, có lạnh hay không.
Lương Tiểu Ý ở trong phòng, rất lâu sau cô mới ổn định cảm xúc, mở cửa phòng ngủ liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: “Sao anh lại ngồi đây?”
Người đàn ông ngồi trên sàn nhà quay người lại, nghe thấy những lời đó liền ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ: “Anh sợ để em một mình trong phòng ngủ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Một câu nói, bỗng chốc sưởi ấm trái tim của Lương Tiểu Ý.
“Savvy, ngày mai, ngày mai chúng ta rời đi!” Cô phải rời khỏi nơi này, phải rời khỏi nơi hỗn loạn này.
Cô không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.
Savvy không trả lời ngay, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu, ánh mắt cô nhìn Savvy vô cùng hỗn loạn: “Ngày mai, là ngày mai, chúng †a rời khỏi nước Z.
Chúng ta đi Mỹ.
Sau này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa”
Quá hỗn loạn, vẻ mặt Lương Tiểu Ý vô cùng bối rối.
Tiếp tục ở lại đất nước có anh, thành phố có anh, cô sẽ hoàn toàn điên loạn mất.
Savvy nhìn xuống, thấy Lương Tiếu Ý đang hoảng loạn, người nhạy bén như Savvy sao có thể không nhìn ra Lương Tiểu Ý đang muốn chạy trốn… Đối diện với tên khốn họ Tô đó, cô sẽ không bao giờ học được cách lớn lên, chỉ biết trốn chạy.
Có lẽ đến bản thân cô cũng không nhận ra điều đó.
“Được” Đôi mắt nâu của anh xẹt qua một tia vui v‹ Không sao, cho dù là trốn chạy, chỉ cần cô sẵn sàng đến với anh ta, cho dù cô đang trốn chạy một người đàn ông khác, vậy thì có sao chứ?
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, có chút cay đắng xuất hiện ở khóe miệng, nhưng người khác rất khó nhận ra.
Tính toán quá nhiều… không phải chỉ vì đưa cô cao chạy xa bay sao?
Đây, đây không phải mục đích của anh ta sao?
Tại sao anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng?
“Họ đi rồi”
Trong phòng bệnh của bệnh viện nhân dân số 1, Lục Trầm đứng cạnh cửa sổ, phòng bệnh VIP có cửa sổ rộng từ trần đến sàn, thoáng mát sạch sẽ, chỉ những người giàu có mới có thể ở trong phòng bệnh này.
Hai người đàn ông, một người lặng lẽ đứng trước cửa sổ, một người lặng lế dựa lưng vào tường.
Lục Trầm khẽ nói: “Họ đi rồi”
Người đàn ông trên giường, đeo cặp kính viền vàng, lặng lế nhìn vào tờ báo cáo trên tay.
Lời Lục Trầm nói dường như không hề ảnh hưởng đến anh, dường như anh như chìm đắm trong bản báo cáo.
Lục Trầm khẽ cau mày, đứng trước cửa sổ nhìn người đàn ông trên giường qua tấm kính thủy tinh.
“Tô Lương Mặc, tớ nói, họ đã đi rồi.
Bọn họ, Lương Tiểu Ý, hai đứa trẻ” Lục Trầm nheo mắt: “Còn có cả Savvy”
Lần này, người đàn ông trên giường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn Lục Trầm bên cửa sổ.
Anh giơ cao bản báo cáo trong tay: “Cậu qua đây; Giọng nói điềm tính che giấu cảm xúc thật của anh: “Ở đây, giá này quá cao, bàn bạc thêm với đối tác, bảo bọn họ báo giá có thành ý một chút.
Nếu còn không có thành ý, Tô Thị không ngại đổi đối tác.”
Lục Trầm cau mày, anh ta nhìn chăm chằm người bạn thân trên giường bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...