Chương 610
“Anh biết nhưng không báo” Tô Lương Mặc hờ hững nói: “Đây là sai lầm!”
Trên danh nghĩa, Vân Đồng là chủ nhân của Vân Môn, nhà họ Tô là đối tượng mà anh ta phục vụ cũng như cần phải bảo vệ.
Giống như chuyện ông nội Tô rời khỏi thành phố S là chuyện lớn, Vân Đồng chắc chắn phát hiện ra, nhưng Vân Đồng lại che giấu chuyện này.
“Nhưng mà Bossl Tôi…”
“Tôi không muốn nghe giải thích.
Vân Đồng, có lúc, không phải làm ra chuyện gì mới là bất trung.
Không làm gì cũng là bất trung.
Anh nhớ lấy, Tô Lương Mặc tôi cho dù có nuôi một con chó, cũng đáng giá hơn loại bất trung.
Chí ít con chó sẽ “Boss, mong anh tha cho tôi một lần!”
“Anh cũng biết, một khi bước vào Vân Môn thì sẽ không có đường bước ra.
Chỉ có người chết mới có thể bước ra khỏi Vân Môn.
Niệm tình chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Vân Đồng, tôi tha cho anh một mạng.
Anh đi đi.”
Thành phố S.
Trụ sở của Vân Môn, trong một căn phòng tối om, Vân Đồng dựa vào ghế, trong tay cầm điện thoại, cuộc gọi đã bị ngắt.
Vân Đồng hít một hơi thật sâu, chút cay đắng hiện lên khuôn mặt anh ta.
Anh ta cầm điện thoại lên, bấm số gọi.
Chuông reo ba lần thì có người nhận.
“Alo?” Giọng một người đàn ông lạnh lùng vang lên trong điện thoại.
Khóe miệng Vân Đồng hiện lên nét chua chát.
“Chuyện anh nói tôi làm, tôi đều đã làm rồi.
Đây là lần cuối cùng tôi giúp anh.
Sau này… đừng tìm tôi làm gì nữa.
Tôi cũng, cũng sẽ không làm phiền đến anh”
Điện thoại truyền đến ba từ hờ hững: “Tôi biết rồi” Đối phương chuẩn úp điện thoại: “Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây”
“Chờ chút” Vân Đồng đột nhiên gọi lớn, anh ta nhắm mắt, che đi sự cay đắng trong đôi mắt.
Anh ta hít một hơi thật sâu, nắm lấy tia hy vọng cuối cùng: “Tôi chỉ có một câu hỏi.
Anh trước giờ đã từng có chút tình cảm với tôi chưa, dù chỉ là một giây thôi.”
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại lạnh lùng, khóe môi lạnh lùng, không chút do dự nói: “Không có.”
Vân Đồng không còn chút hy vọng, anh ta suy sụp: “Tôi biết rồi” Giọng nói của anh ta giống như đang cố thoát ra khỏi cổ họng: “Anh chỉ thích Lương Tiểu Ý.
Nhưng anh có thể quay đầu lại nhìn tôi không?”
“Không, tôi yêu Lương Tiểu Ý” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.
Khóe miệng Vân Đồng nở nụ cười, đáy mắt thoáng ý hận: “Được, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, chúc…chúc anh và Lương Tiểu Ý hạnh phúc” Dường như là buột miệng nói ra, nhưng Vân Đồng không hề dễ chịu chút nào.
Đối phương ngắt điện thoại, anh ta nghe rõ tiếng tút tút tút trong điện thoại, hoàn toàn tuyệt vọng.
Vân Đồng dựa lưng vào ghế, ném điện thoại trên tay đi!
Điện thoại đập vào bảng điều khiển cửa kim loại, vang lên tiếng va chạm đặc trưng của kim loại rồi vỡ tan.
Vân Đồng vùi mặt vào bàn tay, người đàn ông đó đã có được thứ mà anh ta muốn, cuối cùng đã có thể mang Lương Tiểu Ý cao chạy xa bay.
Còn Vân Đồng này, vì người đàn ông đó mà trở thành kẻ phản chủ.
Quy định của Vân Môn anh ta hiểu, Tô Lương Mặc là người như thế nào anh ta cũng hiểu.
Nhưng là anh ta phản bội Tô Lương Mặc.
Còn người đàn ông đó, thậm chí còn không thèm hỏi đến việc Vân Đồng sẽ phải chịu hình phạt như thế nào.
Cũng đúng, khi người đàn ông đó đưa ra yêu cầu, anh ta không hề quan tâm đến tình hình của Vân Đồng.
Vân Môn là nhà của Vân Đồng, giờ ngôi nhà đó không cần anh ta nữa, người đàn ông đó càng không hề quan tâm đến anh ta, anh ta giờ đã mất tất cả.
Hạ Môn.
Lương Tiểu Ý vội vã từ bệnh viện trở về, đóng cửa nhốt mình trong phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...