Chương 389
Lục Trầm nhìn có vẻ lông bông không nghiêm túc, nhưng vừa nghe nói đến chuyện hôm đó, anh ta liền trở nên vô cùng nghiêm nghị.
“Đúng là có quá nhiều điểm nghi vấn” Lục Trầm trầm tư: “Đầu tiên, tớ tưởng rằng vụ bắt cóc lần này là do Thẩm Minh Viễn và Ôn Tình Noãn tự bày ra.
Nhưng nếu như thế thì sự tình cũng không hợp lý.
Nếu Ôn Tình Noãn từ bày ra vụ bắt cóc lần này thì cũng không cần phải rạch mặt mình như thế.
Rạch mặt không phải là chuyện nhỏ đâu.
Với một cô gái nhà giàu như Ôn Tình Noãn, mặt mũi là tất cả mà”
“Ừm, ban đầu tớ cũng nghi là Ôn Tình Noãn bày kế hại Tiểu Ý” Tô Lương Mặc nói: “Nhưng vết thương trên mặt cô ta vô cùng chân thật, đúng rồi… hôm đó, Ôn Tình Noãn liên tục nói là Tiểu Ý rạch mặt cô ta, nhưng sự thật thì Tiểu Ý không có thời gian làm việc đấy.
Trong chuyện này chắc chắn có kẻ nào đó nhúng tay vào mà chúng ta không biết.
Không phải Ôn Tình Noãn, không phải Thẩm Minh Viễn, không phải Tiểu Ý, vậy thì chỉ có thể là…”
Nói đến đây, đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc bỗng nhiên sáng lên, ánh mắt anh chạm vào đôi mắt đào hoa của Lục Trầm, khóe miệng Lục Trầm nhếch lên, nói tiếp lời của Tô Lương Mặc: “Vậy thì chỉ có thể là, vẫn còn tồn tại một bàn tay khác đằng sau màn kịch này”
Hứa Thần Nhất ở bên cạnh, gật gật đầu: “Đúng, nhưng ai là người đáng nghi nhất?”
“Chuyện này, giao lại cho cậu đấy” Tô Lương Mặc nhìn Lục Trầm.
Lục Trầm giơ tay ra hiệu “ok”.
“Thần Nhất, lúc trước cậu lấy máu của Tiểu Ý, kiểm tra xong có tiến triển gì mới không?” Nói đến bệnh tình của Lương Tiểu Ý, trong lòng Tô Lương Mặc vẫn luôn có một điều gì đó bất an.
Hứa Thần Nhất vẫn luôn yên tĩnh tao nhã, nghe nhắc đến chuyện Lương Tiểu Ý liền xoa xoa mi tâm, bộ dạng uể oải nói: “Tớ cũng đang định nói đây, ca của Tiểu Ý là ca bệnh thử thách nhất mà bệnh viện tớ từng gặp.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tớ sợ †ớ sẽ ngày càng có hứng thú với người phụ nữ của cậu đấy”
Anh ta còn chưa nói xong, một ánh mắt sắc lẹm quét tới, giọng nói lạnh lẽo, đầy cảnh cáo vang lên: “Tớ khuyên cậu đừng có tự tìm đường chết”
Lục Trầm búng tay “bịch” một cái, còn huýt sáo một tiếng với Hứa Thần Nhất: “Đấy! Nhìn thấy chưa, với tình tình ngang ngược và tính chiếm hữu biến thái của Tô đại thiếu gia, tớ khuyên cậu, suy nghĩ này… nghĩ cũng đừng có nghĩ.
Đến lúc đó, chết khó coi lắm đấy”
Hứa Thần Nhất chỉ cười mà không nói gì.
Trong lòng anh ta nghĩ cái gì, cũng chỉ có anh ta biết.
Không bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông điện thoại này vô cùng đặc biệt, âm u kiềm nén, có thể gọi là khúc nhạc tang.
Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên khiến ba người đàn ông ưu tú đang bàn chuyện trong phòng, đồng thời biến sắc.
Sắc mặt Tô Lương Mặc hơi cứng lại, anh từ từ lấy điện thoại ra, đặt lên tai: “Ông nội.”
Giọng nói của anh rất trầm, không có cảm xúc gì nhiều, rất cung kính, nhưng ngoại trừ cung kính thì không còn gì khác nữa.
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất nhìn nhau, hai người đều nhìn ra được một tia lo lắng trong ánh mắt đối phương.
Lục Trầm mở miệng, đôi môi mỏng ghé sát vào nói với Hứa Thần Nhất: “Rắc rối đến rồi”
Hứa Thần Nhất cũng quay sang nói thầm với Lục Trầm: “Ông nội Tô không có chuyện gì thì chắc chắn không tìm đến.
Phiền phức của Lương Mặc đến rồi”
Đầu dây bên kia, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tối nay về nhà ăn cơm”
“Vâng, ông nội” Tô Lương Mặc bình thản trả lời, thái độ giống như là đang nói chuyện với một người lạ.
Rụp một tiếng, ông nội Tô đã ngắt điện thoại rồi.
Lục Trầm nhếch mày: “Ông nội tìm cậu?”
“Ừm” Giọng Tô Lương Mặc trầm thấp.
“Là vì Mẫn Hân trở về à?”
Đôi mắt hẹp dài của Tô Lương Mặc quét qua Lục Trầm: “Sao có thể thế được.
Cậu đã bao giờ thấy ông nội coi trọng Tô Mẫn Hân chưa?”
Hứa Thần Nhất đứng dậy trước: “Cần tớ liên lạc với Vân Đồng không?”
“Vân Đồng là cháu nuôi của ông nội” Ánh mắt Tô Lương Mặc lãnh đạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...