Chương 335
Trong phòng bệnh yên tĩnh, có thể nghe rõ hai tiếng cảm thán khác nhau của hai người đàn ông.
Hứa Thần Nhất trước giờ luôn ung dung bình tĩnh cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, mở to đôi mắt, trên khuôn mặt thanh tú chỉ có hai chữ kinh hãi, một người điềm †ĩnh như Hứa Thần Nhất mà bị những lời nói điên cuồng của Tô Lương Mặc làm hoảng sợ.
Thật là nghe rợn cả người!
Có điều, ánh mắt Hứa Thần Nhất bắt gặp ánh mắt tràn đầy sự điên cuồng kia, Hứa Thần Nhất tin rằng: Tô Lương Mặc, nói được làm được.
Lục Trầm đã nghe thấy những lời này của Tô Lương Mặc lúc trên xe đến bệnh viện, lúc đó anh ta nghĩ Tô Lương Mặc chỉ là bị đả kích mới nói như vậy… Nhưng lúc này, anh ta không thể không tin, Tô Lương Mặc không phải người chỉ biết nói xong rồi để đó.
“Tô Lương Mặc, không ngờ cậu lại muốn chơi với xác chết!” Tính cách của Lục Trầm là nghĩ gì nói đấy, không giống với Hứa Thần Nhất.
Tô Lương Mặc lạnh lùng liếc nhìn Lục Trầm một cái, cười lạnh rồi thu lại ánh mắt.
Anh lại tiếp tục lặp lại hành động trước đó, làm rối bù mái tóc của Lương Tiểu Ý, tỉ mỉ chỉnh lại cho mượt mà, bờ môi mỏng mấp máy: “Cậu xem, cho dù cô ta tỉnh táo hay hôn mê, tớ muốn chơi cô ta như thế nào thì chơi như thế, tớ muốn xoa tóc cô ta rối bù là có thể xoa, muốn tóc cô ta mượt mà có thể mượt mà.
Tất cả đều tùy theo ý tớ.
Cô ta rất ngoan, không phải sao? Vậy thì” Đôi mắt u ám nhìn Lục Trầm: “cho dù cô ta sống hay chết, cô ta vẫn là Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý chỉ có thể yêu Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý chỉ có thể ở bên Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý chỉ có thể là của Tô Lương Mặc”
Lục Trầm nghe xong cực kỳ tức giận, lập tức hỏi lại: “Ai quy định như vậy?”
“Tớ, Tô Lương Mặc” Người đàn ông hờ hững đáp, chỉ bốn chữ khiến Lục Trầm cạn lời.
Nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh… Lương mập gặp phải tên khốn Tô Lương Mặc đúng là xui xẻo tám đời!
Hứa Thần Nhất chau mày… Tô Lương Mặc điên rồi!
Bỗng nhiên người đàn ông lên tiếng: “Suy nghĩ này của tớ không sai, ngay cả bây giờ tớ vẫn có suy nghĩ đó.
Nhưng… tớ sợ rồi.
Suốt hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên tớ cảm thấy sợ hãi.
Sợ cô ta rời xa tớ”
“Hứa Thần Nhất, cậu nói thật với tớ, phản ứng này của tớ, chỉ là do di chứng của thôi miên sao?” Ánh mắt của Tô Lương Mặc bỗng trở nên sắc nhọn.
Hứa Thần Nhất nhất thời sững sờ.
Trong nháy mắt không biết phải trả lời như thế nào.
“A Thần, thật sự là di chứng của thôi miên?” Tô Lương Mặc hỏi.
Có một khoảnh khắc nào đó, Hứa Thần Nhất muốn nói ra sự thật, nhưng không biết Hứa Thần Nhất nghĩ gì, lời đã đến miệng, nói ra lại có ý khác.
“Thôi miên có di chứng, sau khi hóa giải, cũng có rất nhiều người chịu sự quấy rối của di chứng” Hứa Thần Nhất chau mày, cố gắng che đi sự chột dạ trong ánh mắt, cũng che đi sự hưng phấn đắc ý sau trò đùa của anh.
Trong chốc lát, ánh mắt của Lục Trầm có chút thay đổi, anh ta nhìn chằm chằm Hứa Thần Nhất đang mặc áo blouse, bộ dạng cấm dục, ánh mắt anh ta thay đổi, ánh mắt hoa đào đùa bốn với đời bỗng hiện lên sự tức giận.
Không biết Tô Lương Mặc nghĩ gì, sau khi nghe xong lời của Hứa Thần Nhất, anh đứng lên, ánh mắt nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh.
Phẩy tay: “Các cậu ra ngoài trước đi”
Vừa ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt Lục Trầm liền u ám, giơ tay ra, kéo Hứa Thần Nhất đến chỗ không có người.
“Bỏ tay ra” Hứa Thần Nhất hất bỏ tay Lục Trầm nhưng Lục Trầm vẫn không hề buông ra, mặt đầy nghiêm túc kéo Hứa Thần Nhất đến chỗ cầu thang bộ không có người qua lại.
Cầu thang bộ rộng rãi trống rỗng, chỉ cần ho nhẹ một tiếng cũng nghe thấy tiếng vang vọng lại.
“Lục Trầm, buông tay ra, có nghe thấy không hả?” Hứa Thần Nhất nheo mắt lạnh lùng nhìn Lục Trầm, đang định tách bàn tay Lục Trâm ra thì đối phương đã buông tay ra.
“Cậu làm gì…”
“BịchI”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...