Chương 304
Lương Tiểu Ý đang nhìn Ôn Tình Noãn, Ôn Tình Noãn cũng đang nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc ngậm miệng không nói của Lương Tiểu Ý, đáy mắt Ôn Tình Noãn thoáng lóe lên vẻ trào phúng… Đúng là đồ ngu, mười năm vẫn ngu ngốc như vậy.
Chẳng trách người ta đều nói chó không thay đổi được thói quen ăn phân, con ả Lương Tiếu Ý ngu ngốc kia vẫn như ngày nào, tự cho mình là tốt bụng.
Tốt bụng cái cmn, đây căn bản chính là nhu nhược vô dụng!
Ôn Tình Noãn quyết định chủ ý, chỉ cần cô ta nắm chặt điểm yếu “mềm lòng” của Lương Tiểu Ý thì cái đồ ngốc trước mặt này cho dù phải ăn bao nhiêu khổ sở cũng sẽ không làm ra chuyện mà cô ta cho là tổn thương đến người khác.
Từ rất lâu về trước, Ôn Tình Noãn đã phát hiện ra cô ả Lương Tiểu Ý này rất sợ bản thân cô ta làm ra chuyện gì tổn thương người khác.
Vì vậy, cô ta tự nguyện chịu uất ức… Đúng là đần độn!
Do đó khi đi học cho dù Ôn Tình Noãn đưa ra bất cứ yêu cầu quá đáng nào với Lương Tiểu Ý, chỉ cần cô ta tỏ vẻ chân thành, Lương Tiểu Ý đều sẽ đáp ứng.
Chiêu này lúc nào cũng có tác dụng, cô ta cũng dùng đến chán ngán.
“Nhường một chút, tôi phải đi” Lương Tiểu Ý vươn tay đẩy người ra, cô muốn rời khỏi chốn thị phi này… Nếu như chỉ có hai người bọn họ, cô sẽ cho Ôn Tình Noãn một cái bạt tai, nhưng đứng trước nhiều máy quay như vậy, cô không muốn ở chỗ này trước mặt công chúng khiến Ôn Tình Noãn khó xử.
“Cô Lương, câu nói “không có gì để nói” của cô là nói với công chúng sao? Cô xem truyền thông cùng với công chúng là cái gì? Lương Tiểu Ý, thái độ này của cô là không tôn trọng xã hội, tôn trọng truyền thông”
Tôn trọng cái con mẹ các người!
Lương Tiểu Ý cũng không thể tiếp tục nhãn nhịn nữa, sắc mặt dần trở nên khó coi, quát lên: “Là truyền thông thì có thể tùy tiện chặn đường người khác sao? Là truyền thông thì có thể ăn nói lung tung sao? Là truyền thông thì có thể kiểm soát tự do của tôi?” Cô nhìn đồng hồ trong tay, mắt lạnh trợn to: “Tránh ra, tôi phải đi gấp”
Lương Tiểu Ý để ý tới trong đám truyền thông này, cô gái trẻ tuổi này là người ăn nói sắc bén nhất, hơn nữa khi nào cô chuẩn bị rời đi, cô ta sẽ là người ngăn cản đầu tiên.
Lương Tiểu Ý quét mắt nhìn cô gái với lời lẽ cứng rắn thậm chí là ngang ngược đang giơ microphone, rồi lại liếc nhìn Ôn Tình Noãn đang đứng trong đám phóng viên, cô cảnh cáo nhìn Ôn Tình Noãn một cái.
Nhưng ánh mắt mà Lương Tiểu Ý tự cho là nghiêm khắc rời vào trong mắt Ôn Tình Noãn lại cực kỳ buồn cười.
Đôi môi thoa màu son 42 của Channel trên khuôn mặt xinh đẹp khẽ cong lên một cách khó phát hiện, nếu như không cẩn thận quan sát tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra.
Ôn Tình Noãn hai mắt đẫm lệ, yếu đuối khuyên nhủ đám truyền thông: “Các bạn phóng viên, các anh chị đừng hiểu nhầm bạn của tôi!
Tiểu Ý cậu ấy tuyệt đối không phải là loại phụ nữ lòng dạ độc ác giống như trong miệng của mọi người, nhất định có chỗ nào hiểu lầm rồi, hoặc là… Hoặc là cậu ấy có nỗi khổ tâm, về tình có thể tha thứ được”
Lương Tiểu Ý vẫn luôn cảm thấy tính tình của mình rất tốt, nhưng mà giờ phút này, đôi mắt trong sáng của cô cháy bùng lửa giận, cô tức tối trừng mắt nhìn Ôn Tình Noãn đứng giữa đám người… Trên đời còn có loại phụ nữ không biết xấu hổ như thế này sao!
“Cô Lương, cô Ôn đã nói như vậy rồi! Có phải cô nên cho mọi người biết sự thật hay không? Nếu như cô thật sự có khổ †âm, cũng có thể mượn cơ hội này nói ra, giả dụ như về tình có thể tha thứ được, chúng tôi tin rằng xã hội ấm áp tình người, mọi người sẽ hiểu cho cô”
Phù phù phù!
Nếu đã không nhẫn nhịn được nữa cô cũng không cần nhịn!
Lương Tiểu Ý nhấc tay lên xem đồng hồ… OK, thời gian sắp đến rồi, giờ này cũng không kịp lên máy bay nữa, hôm nay cô đi không được rồi… Con mẹ nó Ôn Tình Noãn!
Ôn Tình Noãn cô sớm không tới muộn không tới, nhất định phải tới lúc này!
Ôn Tình Noãn cô dẫn phóng viên đến chặn đường tôi, cô cho tôi là màn thầu trắng để mặc cho cô đù giỡn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...