Chương 230
“… Ừm” Thẩm Minh Viễn rời đi, còn vô cùng quan tâm đóng cửa phòng bệnh lại cho cô ta.
Hắn ta đứng ngoài cửa phòng bệnh một lúc, ánh mắt vô cùng xót thương Ôn Tình Noãn.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn ta phát ra một tia độc ác… Tình Noãn đau buồn như thế, tất cả đều là do người đàn bà đê tiện Lương Tiểu Ý kia hại!
Là người đàn bà đê tiện Lương Tiểu Ý hại Tình Noãn buồn khổ như vậy! Hắn ta nhất định sẽ không tha cho Lương Tiểu Ý!
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi ngoài cửa, Ôn Tình Noãn mới nâng cơ thế yếu ớt dậy, đi đến bên cửa sổ.
Căn biệt thự này buổi sáng phong cảnh vô cùng đẹp, nhưng đến tối lại có chút cô độc.
Bóng cây lắc lư, lắc lư ngoài cửa sổ.
Ôn Tình Noãn đứng bên cửa sổ, cô ta mở cửa sổ ra, gió ùa vào, thổi loạn mái tóc của cô ta.
Ánh mắt Ôn Tình Noãn nhìn ra xa xăm, không biết cô ta nhìn thấy cái gì mà cứ nhìn chằm chằm một điểm, ánh mắt lúc tối sầm, lúc sáng rực.
“Lương Tiểu Ý! Lương Tiểu Ý! Lại là mày! Đều là mày! Cuộc đời của tao bị mày hủy hoại rồi! Nếu như mày chết đi thì tốt biết bao!” Chỉ cần Lương Tiểu Ý chết đi, cô ta sẽ không cần lo lắng sẽ có một ngày Tô Lương Mặc biết được sự thật năm xưa.
“Lương Tiểu Ý, là sự tồn tại của mày khiến tao trở nên xấu xí như thế này! Là mày! Tất cả đều là do mày! Là mày ép tao trở thành bộ dạng xấu xí ngày hôm nay! Mày đáng chết!”
Vì thế, để chuộc tội, để bù đắp cho tội ác mày hại tao thành bộ dạng này, mày hãy… xuống địa ngục đi!
Ôn Tình Noãn lấy điện thoại ra, lại gửi một tin nhắn khác đi.
Đúng lúc Tô Lương Mặc nhận được tin nhắn thứ hai của cô †a, khiến ánh mắt anh tối sầm đi vô cùng dọa người.
“Em tỉnh rồi à Lương Tiểu Ý “Ừm” một tiếng, quay người, lại chui vào lòng anh.
Tô Lương Mặc giơ một tay ra ôm chặt cô gái trước ngực vào lòng, ánh mắt tối sầm giống như hố đen không đáy.
Ôn Tình Noãn tỉnh lại rồi, tất cả những lời nói dối đều bị tin nhắn kia vạch trần.
Tô Lương Mặc vẫn còn nhớ, Lương Tiểu Ý từng nói, sau khi cô về nước, là Ôn Tình Noãn chủ động tìm cô trước, còn Ôn Tình Noãn sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cô ta làm là gửi tin nhắn cho anh cầu xin cho Lương Tiểu Ý.
Ôn Tình Noãn bây giờ đang không biết chuyện gì cả, cô ta đã nói sau khi Lương Tiểu Ý về nước đã chủ động tìm cô ta, còn chủ động đề nghị làm phẫu thuật cho cô ta nữa.
Tô Lương Mặc có lí do để tin, trong lúc Ôn Tình Noãn không biết chuyện gì đang xảy ra, tin nhắn cô ta gửi cho anh có độ tin cậy cao hơn.
Lương Tiểu Ý lại chui vào lòng Tô Lương Mặc, thời gian gần đây cô không chỉ hay buồn ngủ, còn rất thích làm nũng, còn động một cái là khóc, đến cô cũng cảm thấy bản thân có chút lạ thường, cô gần đây khác hoàn toàn với cô từ trước đến nay.
Cô hoàn toàn không hề hay biết, đôi mắt người đàn ông đang ôm cô vào lòng, bây giờ đang vô cùng lạnh lùng, bạc bão.
“Dậy đi, hôm nay bố làm phẫu thuật đấy”
“Ừm”
Cuộc phẫu thuật của bố cô được sắp xếp vào 9h sáng, Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc và mẹ Lương đều đang đợi ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật.
Mẹ Lương vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật.
Lương Tiểu Ý cũng lo lắng, nhưng cô càng lo là mẹ cô sẽ lo đến mức đổ bệnh.
“Mẹ, mẹ bình tính một chút, không có chuyện gì đâu.” Cô biết những lời này không thể thuyết phục được mẹ, mẹ cô lo lắng cho bố cô là do phản ứng bản năng.
“Ừm” Mẹ Lương không yên lòng đáp lại Lương Tiểu Ý, nhưng ánh mắt bà vẫn không rời khỏi ánh đèn phòng phẫu thuật.
Lương Tiểu Ý không hề biết rằng, phía sau lưng cô có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chằm bóng lưng hai mẹ con cô.
Đợi một lúc lâu, Lương Tiểu Ý dựa vào hàng ghế bên hành lang, nghiêng đầu ngủ say.
Mẹ Lương đang lo cho bố Lương nên không chú ý đến trạng thái khác lạ của con gái mình.
Ánh mắt phức tạp của Tô Lương Mặc dính chặt vào khuôn mặt bánh bao đã ngủ say của Lương Tiểu Ý.
Phía sau ánh mắt ấy, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Phẫu thuật kết thúc, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lương Tiểu Ý bị tiếng nói chuyện của mẹ Lương đánh thức, cô vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt thả lỏng của mẹ Lương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...