Editor: Khả Kỳ
Nghe được Khiêm ca nhi có chuyện, Bùi Lạc Bạch vô cùng hoảng hốt, hắn cầm lấy áo khoác khoác lên người, cũng không quay đầu lại, vén rèm lên rời đi.
Hôm nay là buổi chiều đầu tiên thế tử trở về, lão phu nhân lại cố tình sai người đưa canh sâm tới, Hạ Linh và Thu Từ đều xem như tiểu thư nhà mình đêm nay nhất định có thể đạt được mong muốn.
Thấy Bùi Lạc Bạch cứ đi như thế, hai người tức giận giậm chân.
"Tiểu thư......"
Cố Nam Chi đã sớm biết sẽ có một màn này.
Bùi Lạc Bạch đi đến viện tử của nàng, đứng ngồi không yên nhất chính là ai? Đương nhiên là Giang Lâm Nguyệt, nàng ta sao có thể ngồi chờ chết chứ?
"Được rồi, đừng ở nơi đó giậm chân nữa, cũng không thấy chân đau sao, còn không mau tới giúp ta thay quần áo, thân thể Khiêm ca nhi khó chịu, ta thân là đích mẫu tương lai của thằng bé, không tới xem một chút thì không được."
Cố Nam Chi thật sự ước gì Bùi Lạc Bạch mau chóng rời đi, hiện tại nhìn hắn thêm một cái nàng cũng cảm thấy buồn nôn.
Ở kiếp trước, Giang Lâm Nguyệt dùng chính là loại thủ đoạn vụng về này, nàng cũng đã sớm lĩnh giáo qua.
Lần này......
Trên môi Cố Nam Chi nở một cười lạnh, đôi con ngươi của nàng nhìn thoáng qua túi thơm bên hông, đây là buổi chiều hôm nay Hạ Linh vừa cho nàng làm, hương liệu bên trong đều do nàng tự tay điều chế.
Lúc chủ tớ ba người đi vào Tùng Thọ Đường, Tùng Thọ Đường rất loạn.
Tiếng trẻ con khóc lóc, còn có tiếng bước chân qua lại vội vã, nhưng trong phòng lão phu nhân không có một chút động tĩnh.
Cố Nam Chi ngước mắt thoáng qua, hướng phía phòng lão phu nhân nhìn quanh một chút, chợt đè xuống tầm mắt.
Lúc này chỉ sợ là lão phu nhân còn đang ngủ say, nếu có bà tọa trấn, chuyện của Khiêm ca nhi đêm nay bất luận như thế nào cũng không náo đến Lãm Nguyệt Các đi.
"Hức hức......!Cha ơi, con đau......"
Hạ Linh và Thu Từ vén rèm ra, lúc Cố Nam Chi tiến vào, Bùi Lạc Bạch đang ôm Khiêm ca nhi dỗ dành.
Trong mắt Giang Lâm Nguyệt ngậm đầy nước mắt chực rơi, một bộ dáng yếu đuối lê hoa đái vũ bộ, nàng ta không ngừng tự trách.
"Đều là lỗi của ta, là ta không chăm sóc tốt cho Khiêm ca nhi......"
Cố Nam Chi nghe nàng ta nói, trong lòng chỉ thấy rất buồn nôn.
Nhìn thấy nàng tới, thần sắc ánh mắt Bùi Lạc Bạch nhoáng lên, vô ý thức cảm thấy chột dạ.
"Khiêm ca nhi bị bệnh, nói đều là nói mê sảng, nàng đừng hiểu lầm."
Giang Lâm Nguyệt không nghĩ tới Cố Nam Chi sẽ đến, nàng ta có chút chân tay luống cuống.
"Khiêm ca nhi đây là làm sao vậy? Khóc đến như vậy? Cuống họng đều khàn cả rồi."
Cố Nam Chi không có tiếp lời nói của hắn, làm sao mà hai người bọn họ diễn ra cái tuồng nam đạo nữ xướng còn thấy chưa đủ? Còn muốn lôi kéo nàng đến đây diễn chung! Nàng vươn tay đến chỗ Bùi Lạc Bạch.
(Nam đạo nữ xướng: nam đạo tặc, nữ điếm thúi)
"Làm sao có thể để một người nam nhân như thế tử người đến dỗ hài tử chứ, vẫn là để ta dỗ Khiêm ca nhi đi!"
Nếu trên người nàng không phải có túi thơm, chẳng phải là không có đất dụng võ sao.
Nghe nàng nói, Giang Lâm Nguyệt mím cánh môi thật chặt, nàng ta không muốn để cho nữ nhân này đụng vào đứa con nàng ta mười tháng hoài thai sinh ra, dựa vào cái gì đây là con của Cố Nam Chi! Nàng ta nâng lên đôi mắt ướt át, hơi nước tràn ngập nhìn Bùi Lạc Bạch, chắc là hắn sẽ hiểu.
Nhưng nhìn qua Cố Nam Chi bởi vì lo lắng mà cau chặt đôi lông mày, Bùi Lạc Bạch sửng sốt một chút, liền đem Khiêm ca nhi để vào trong ngực nàng.
"Khiêm ca nhi đừng sợ, nơi này là nhà của con, có phụ thân, có mẫu thân, còn có tổ mẫu......!Sau này không còn ai có thể khi dễ Khiêm ca nhi!"
Cố Nam Chi ôm Khiêm ca nhi ấm giọng thì thầm dỗ dành thằng bé, bên trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga bài đồng dao, thanh âm của nàng mềm mại như mưa phùn lất phất, từng chút từng chút thẩm thấu vào nội tâm.
Một bên gò má nàng như ngọc, ánh nến mờ nhạt phác hoạ ra dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Trong lòng Bùi Lạc Bạch hơi động, nàng thật sự đã thay đổi!
Giang Lâm Nguyệt nhìn đáy mắt hắn dần dần nổi lên si mê, như dầu thiêu đốt tim đèn, như thế nào mà mới trở về ngày đầu tiên, hắn đã chuẩn bị thay lòng sao?
"Thế tử phu nhân vẫn là để ta đi! Ta hiểu rõ tính nết Khiêm ca nhi nhất, lúc trước lúc thằng bé khóc náo đều là ta dỗ được."
Cố Nam Chi nhìn nàng ta duỗi tay đến, chỉ nói một câu chặn lại miệng của nàng ta.
"Lần này, không phải ngươi không dỗ được Khiêm ca nhi sao?"
Giang Lâm Nguyệt bị nghẹn một hơi nặng, nàng ta ăn quả đắng này của Cố Nam Chi thì liền muốn để Bùi Lạc Bạch giúp nàng ta, nhưng Bùi Lạc Bạch nhìn Khiêm ca nhi trong ngực Cố Nam Chi, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, giống dáng vẻ đã được dỗ yên lòng.
Khiêm ca nhi là đứa con đầu tiên của hắn, cũng là đứa con hắn đặt ở đầu quả tim, giờ này hắn làm gì còn nhớ đến tâm tình Giang Lâm Nguyệt.
Đã có bà tử đi mời phủ y.
(Phủ y: đại khái là đại phu riêng trong phủ)
Lúc phủ y đến, Khiêm ca nhi đã ngừng khóc hẳn, chỉ là khuôn mặt có chút phiếm hồng, cả người ỉu xìu.
Ngay tại lúc phủ y chẩn trị cho Khiêm ca nhi, khuôn mặt nhỏ của Khiêm ca nhi đột nhiên kìm nén đến đỏ bừng, hơi giống như không thở nổi, hít thở hào hển từng hơi, hai cái tay nhỏ không ngừng nắm bắt loạn ở không trung, muốn khóc cũng không khóc được.
Liền phủ y giật nảy mình, lập tức châm cứu cho Khiêm ca nhi.
"Phủ y, Khiêm ca nhi đây là làm sao vậy? Cầu xin ngài nhất định phải mau chóng cứu Khiêm ca nhi!"
Nước mắt Cố Nam Chi chảy dài xuống theo gương mặt, tiếng nói của nàng run rẩy, toàn thân trên dưới tràn ngập kinh hoảng.
Không có ai hiểu rõ trạng thái này của Khiêm ca nhi hơn so với Giang Lâm Nguyệt, nàng ta bị dọa đến hồn bay phách lạc, kiệt lực khàn giọng gọi tên Khiêm ca nhi.
Tại sao có thể như vậy? Nàng ta rõ ràng chỉ cho thằng bé ăn một viên, một viên mà thôi!
Bùi Lạc Bạch xem như trấn định, nhìn dáng vẻ khó chịu đứa con bé nhỏ, hắn trầm giọng nói:
"Đều im miệng hết đi, nghe phủ y, phủ y nhất định có biện pháp cứu Khiêm ca nhi."
Cố Nam Chi lấy khăn gấm lau nước mắt, nàng lung lay sắp đổ lui về sau một bước, mím chặt cánh môi, che đi nửa ánh mắt, tính toán canh giờ, lão phu nhân cũng nên tỉnh lại rồi.
Phủ y rất nhanh đã ổn định được tình huống của Khiêm ca nhi, lúc lão phu nhân tiến vào, Bùi Lạc Bạch đang hỏi thăm phủ y nguyên nhân.
Phủ y có chút trầm ngâm, nói:
"Loại tình huống này của Ca nhi, giống như đã phục dụng thứ gì, dẫn dụ phát tác chứng dị ứng, lần này thực sự nguy hiểm, để phòng ngừa tình huống như vậy lại phát sinh, tốt nhất vẫn là tìm ra loại đồ ăn nào ca nhi không thể phục dụng."
(Phục dụng: dùng,ăn,uống)
"Cái gì? Tra cho ta, dù có lật tung cả Tùng Thọ Đường cũng phải điều tra ra đến cùng là ai muốn hại Khiêm ca nhi."
Ánh mắt lão phu nhân giống như cái đinh đóng chặt trên người Giang Lâm Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...