Editor: Khả Kỳ
Lão phu nhân, Triệu thị, còn có Bùi Lạc Bạch ngưng thần lắng nghe, thấy tiên sinh phòng kế toán ngừng ngừng một chút, ý vị không rõ nhìn Cố Nam Chi một cái.
Trong lòng tất cả ba người đều đã định tội nàng, chỉ còn chờ tiên sinh phòng kế toán nói ra cái số lượng cụ thể.
Cố Nam Chi không chút hoang mang, nàng nâng chung trà lên, khẽ nhấp một miếng.
Triệu thị không chịu nổi tính tình châm chọc nàng một câu:
"Chi Chi, thành thật khai báo không tốt sao? Nhất định phải nháo đến tình trạng này, ta xem ngươi muốn kết thúc như thế nào."
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:
"Đây đều là nàng ta tự tìm."
Tiên sinh phòng kế toán thanh sắc cổ quái nhìn bọn họ một cái, lúc này mới lại nói tiếp:
"Trong sổ sách vô cùng rõ ràng, sáu năm nay, thế tử phu nhân trợ cấp Hầu phủ toàn bộ một trăm sáu mươi lăm nghìn tám trăm bảy mươi mốt lượng bạc."
Lời ông ta nói không khác nào thiên lôi đánh xuống đất bằng.
"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Lão phu nhân run run rẩy rẩy vịn cái bàn đứng lên.
Bùi Lạc Bạch lui lại một bước, con ngươi hắn co rụt lại, thân là thế tử Hầu phủ, thời điểm đối mặt với Cố Nam Chi, trời sinh hắn có cảm giác ưu việt, sinh ra dáng vẻ cao cao tại thượng đối với người như nàng, còn có chuyện nàng tràn đầy thâm tình, cho tới bây giờ hắn đều là khinh thường.
Không nghĩ tới đúng là nàng nuôi Hầu phủ sáu năm, là nàng chống đỡ lấy toàn bộ Hầu phủ, để hắn trước mặt người khác còn có thể tự cho mình là thế tử Hầu phủ.
"Ta không tin, Hầu phủ lại nghèo túng đến loại tình trạng này."
Triệu thị lắc đầu nói.
Thẳng đến khi tiên sinh phòng kế toán đem sổ sách phóng tới trước mặt bọn họ, giấy trắng mực đen, một bút một khoản mục đều rõ ràng, không phải cứ bọn họ không nhận là được.
Lão phu nhân tâm tình phức tạp:
"Chi Chi, đều là tổ mẫu không tốt, cũng không biết Hầu phủ những năm này đã trải qua gian nan như vậy, còn phải dựa vào con trợ cấp, thật xin lỗi, là tổ mẫu oan uổng con."
Bà ta run run rẩy rẩy tiến lên, thân mật cầm tay Cố Nam Chi:
"Con là đứa trẻ tốt, tổ mẫu tin con, về sau cái Hầu phủ này còn giao cho con quản lý."
Triệu thị da mặt có chút đỏ:
"Chi Chi, những năm này vất vả cho con rồi."
Là để nàng quản lý nhà, hay là để nàng tiếp tục trợ cấp Hầu phủ?
Đáy mắt Cố Nam Chi lướt qua một vòng mỉa mai, nàng rút tay mình về, trên mặt sợ hãi:
"Tôn tức phạm sai lầm, đã giao ra quyền quản lý nhà, tuyệt không dám lại phạm vào, tổ mẫu vẫn nên tìm người tin tưởng cho thỏa đáng, miễn cho còn sẽ hưng sư động chúng kiểm toán như vậy."
Muốn để nàng tiếp cái cục diện rối rắm này, xem nàng là đồ ngốc sao?
Nàng lời nói này trong bông có kim, lão phu nhân sắc mặt cứng đờ.
Ánh mắt Bùi Lạc Bạch phức tạp nhìn nàng, đã thấy nàng ấm giọng thì thầm nói:
"Chỉ có một việc mười phần khó xử, cái sổ sách này nếu không tính thì cũng thôi đi, nếu như để cho người ngoài biết, Hầu phủ vậy mà luân lạc đến mức cần nhờ đồ cưới của ta trợ cấp, chỉ sợ......"
Chỉ sợ cái gì?
Đám người lòng dạ biết rõ.
Chỉ sợ Thừa Ân Hầu phủ phải biến thành trò cười của toàn bộ kinh đô, trước mặt người khác sẽ không thể ngẩng đầu được lên.
Nói xong câu đó, nàng chăm chú nhìn Bùi Lạc Bạch một chút, thấy hắn một mặt đều tinh thần sa sút, nàng che lại ý cười dưới đáy mắt, quay người rời đi.
Bùi Lạc Bạch người này là tự phụ nhất, bây giờ bỗng nhiên phát hiện, hắn cũng vậy, còn có người nhà của hắn cũng vậy, lại vẫn luôn dựa vào nữ tử hắn không nhìn trúng nuôi sáu năm, cái này đủ để phá hủy niềm kiêu ngạo của hắn, nhổ đi sự ngông nghênh đầy người của hắn.
Cố Nam Chi mới trở lại Lãm Nguyệt Các không bao lâu, Bùi Lạc Bạch đã bảo người đưa tới cho nàng một ngàn lượng hoàng kim Thánh thượng ngự tứ kia.
Có điều như thế vẫn chưa đủ, hắn còn cho người truyền lời, số bạc còn lại, hắn sẽ nghĩ biện pháp chậm rãi trả dần cho nàng.
Cố Nam Chi dùng ngón tay ngọc, mơn trớn từng thỏi từng thỏi hoàng kim kia, cái hắn thiếu nàng làm sao chỉ có những thứ này, có điều không sao, nàng sẽ đòi lại từng cái từng cái một.
Không có tiền bạc, chuyện Khiêm ca nhi chuyển đến tiền viện tự nhiên như vậy mà chấm dứt.
Không nói đến lại sắp đến ngày tết, chưa tính đến tiền công của bọn hạ nhân, các loại ân tình qua lại chính là một bút chi tiêu to lớn.
Lão phu nhân âu sầu ngay cả cơm cũng đều ăn không vô.
Đây là năm thứ nhất Lạc Bạch trở về, Hầu phủ tuyệt đối không thể lộ ra một điểm dấu hiệu suy tàn, bà ta ngược lại là có chút đồ riêng, nhưng đó cũng là đồ cưới của bà ta, dựa vào cái gì dùng để trợ cấp Hầu phủ?
Bà ta càng nghĩ, số tiền này vẫn phải để Cố Nam Chi bỏ ra, thế tử phu nhân đâu có dễ dàng làm như vậy, ai kêu đây là nàng cầu mà có được.
Ban đêm, bà ta để Lỗ ma ma đi mời Cố Nam Chi và Khiêm ca nhi cùng đi dùng cơm tối, Cố Nam Chi lấy lý do thân thể khó chịu từ chối.
Nàng lại không ngốc, lão phu nhân đơn giản là muốn dỗ dành nàng ra bên ngoài bỏ tiền, thuận tiện đem cái cục diện rối rắm này ném cho nàng.
Lão phu nhân sống đã nhiều tuổi như vậy rồi, còn có thể đoán không ra đây là nàng không muốn đến sao.
"Khá lắm tiểu tiện nhân, thật sự là cho thể diện mà không cần."
Bà ta tức giận đập chén trà trong tay, đảo con ngươi một vòng, lập tức cho người đi mời Bùi Lạc Bạch.
Bùi Lạc uống đến say khướt:
"Tổ mẫu có gì phân phó?"
Lão phu nhân còn chưa biết hắn đã đem tất cả một ngàn lượng hoàng kim Thánh thượng ban thưởng đều đưa cho Cố Nam Chi, lời nói nghiêm túc suy nghĩ sâu xa khuyên giải hắn, muốn hắn dỗ dành Cố Nam Chi một lần nữa đem quyền quản lý nhà nhận về.
Hiện tại đã sắp đón tết, trong sổ sách ngay cả một ngàn lượng bạc đều không có, vậy làm sao có thể sống?
Bùi Lạc Bạch lên tiếng cự tuyệt:
"Tổ mẫu muốn để ta dùng đồ cưới của nàng ta? Trên đời này chỉ có nam nhân không có tiền đồ nhất mới có thể tính toán đến đồ cưới của nữ nhân."
"Vậy con nói phải làm sao bây giờ? Năm nay còn muốn ăn tết hay không đây? Không cần đồ cưới của nàng ta cũng có thể, con đem những cái hoàng kim Thánh thượng ngự tứ kia lấy ra, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi nói."
"Hầu phủ thiếu nàng nhiều tiền bạc như vậy, bảo ta về sau ở trước mặt nàng làm sao có thể ngẩng đầu lên được.
Ta đã đem một ngàn lượng hoàng kim kia đưa cho nàng rồi.
Tổ mẫu nếu như không còn việc gì khác, tôn nhi liền cáo lui đây."
Bùi Lạc Bạch bước thấp bước cao, hắn quay đầu bước đi.
Biết được hắn lại đem tất cả một ngàn lượng hoàng kim kia đều đưa cho Cố Nam Chi, lão phu nhân tức giận đến mức thở không ra hơi, cái gì mà của nàng ta, cái gì của Hầu phủ, nàng ta đã gả vào Hầu phủ, của nàng ta hết thảy lẽ ra là của Hầu phủ.
"Lão phu nhân ngàn vạn nên bớt giận a!"
Dọa đến Lỗ ma ma tranh thủ thời gian thuận khí cho bà ta.
Ngày thứ hai, Hạc Bạch Viện liền truyền ra tin tức lão nhân bị nhiễm bệnh.
Ngay cả Hạ Linh cũng đều nhìn ra:
"Tiểu thư, theo nô tỳ thấy lão phu nhân khẳng định là đang giả bộ bị bệnh, bà ấy bệnh, phu nhân lại là người không còn dùng được, chuyện khổ sai quản lý nhà này, tự nhiên là rơi xuống trên đầu tiểu thư."
Cố Nam Chi há lại sẽ không biết, nàng hiểu rất rõ bọn họ, sau khi thỉnh an lão phu nhân xong xuôi, nàng gọi người chuẩn bị xe ngựa, đánh tiếng là đi cầu phúc cho lão phu nhân, mang theo Hạ Linh và Thu Từ ra khỏi Hầu phủ.
Sau khi xe ngựa lái vào phố xá sầm uất, nàng ghé người vào bên tai Thu Từ nói nhỏ vài câu, Thu Từ lặng lẽ xuống xe ngựa, nhìn qua bóng lưng của nàng, Cố Nam Chi nhếch môi cười một tiếng.
Nàng phí hết tâm tư chuẩn bị đại lễ cho Giang Lâm Nguyệt, cũng nên tặng cho nàng ta rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...