Editor: Khả Kỳ
Trời mùa đông mặt hồ bị đóng băng cứng chắc, cũng không biết vì sao hết lần này tới lần khác tới lúc Giang Lâm Nguyệt rơi xuống lại rơi ngay một mảnh mặt băng bị vỡ ra, nàng ta lập tức bị rơi vào trong nước hồ lạnh băng, bị uống một ngụm nước lớn.
Đừng nói nàng ta chính là một con vịt cạn, ngay cả người biết bơi cũng không thể làm nên được chuyện gì, bởi vì nàng ta vừa chìm vào trong nước liền bị lạnh cóng đến mất đi tri giác, cả người giống như bị trói lại cứng đơ như một tảng đá, thẳng tắp chìm xuống dưới.
"Cứu, cứu mạng a......"
Trong nước chỉ có một màu đen kịt, Giang Lâm Nguyệt cảm giác mình ở đây như bị một đầu hung thú đáng sợ nuốt chửng xuống.
Nàng ta gắt gao trừng mắt, bên trong miệng phát ra một tia thanh âm yếu ớt, phảng phất tựa như một mảnh lông vũ nhẹ nhàng rơi vào trên mặt nước, không nổi lên được một tia gợn sóng.
"Ngươi thì tính là cái thứ gì, cũng xứng cùng nàng đánh đồng, ngươi mới là cái tiện nhân từ đầu đến đuôi."
Sau khi nàng ta rơi xuống nước, phía sau cái cây cách đó không xa có một thiếu niên bước ra.
Thiếu niên cả người mặc đồ màu đen thui, con ngươi tối như mực lộ ra âm u, so với nước kết băng trong hồ còn muốn âm lạnh hơn mấy phần.
Rơi vào nước chẳng qua chỉ một lát, Giang Lâm Nguyệt đã bị lạnh cóng đến ngất đi.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, thiếu niên giương lên cánh môi lạnh lẽo, cứ để nàng ta chết như vậy, không khỏi có lợi cho nàng ta quá rồi.
Một trận tiếng bước chân từ xa mà đến gần, hắn giơ tay ném một hòn đá về phía thị vệ tuần đêm, sau đó lại ném một tảng đá vào trong hồ.
"Ai đó?"
Thị vệ tuần đêm theo tiếng động mà chạy đến, liếc mắt đã nhìn thấy chiếc giày thêu bên hồ.
"Không xong, có người rơi xuống nước rồi."
Thời điểm cứu được Giang Lâm Nguyệt lên, mạng đều đã sắp không còn.
Một cái tỳ nữ phụ trách vẩy nước quét nhà rơi xuống nước, tự nhiên là không cần kinh động tới chủ tử.
Nếu như đổi lại là tỳ nữ thô sử khác có bốn phần chết thì cũng coi như đã chết rồi.
Nhưng cân nhắc đến nàng ta dù sao cũng đã nuôi Khiêm ca nhi một đoạn thời gian, thị vệ tuần tra ban đêm cũng không dám để nàng ta tuỳ tiện chết, lập tức gọi phủ y.
Lại là châm cứu, lại là nấu thuốc, giày vò suốt cả đêm.
Đến lúc trời tờ mờ sáng, Giang Lâm Nguyệt mới tỉnh lại.
"Khụ khụ......!Có người muốn hại ta, ta muốn gặp thế tử......"
Đi dạo Quỷ Môn quan một lượt, Giang Lâm Nguyệt bị dọa đến hồn bay phách tán, hai mắt nàng ta đỏ ngầu, càng lúc hét càng lớn hơn.
Có người hành hung ở Hầu phủ, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, thị vệ tuần tra ban đêm cũng không làm chủ được, vội vàng đi tiền viện bẩm báo Bùi Lạc Bạch.
Biết được Giang Lâm Nguyệt mém chút mất mạng, Bùi Lạc Bạch chạy đến rất nhanh.
Hắn phất tay cho lui những người khác, Giang Lâm Nguyệt lúc này mới không cần phải kiềm chế bản thân:
"Hiển ca ca, ta không phải trượt chân rơi xuống nước, là có người từ phía sau lưng đẩy ta một cái, ta mém chút đã không còn được gặp lại chàng và Khiêm ca nhi."
"Hiển ca ca, ta rất sợ hãi, nhất định là Cố Nam Chi muốn hại chết ta, chàng phải làm chủ cho ta a!"
Trong lòng nàng ta còn sợ hãi, khóc đến thở không ra hơi, chăm chú níu lấy ống tay áo Bùi Lạc Bạch.
"Nguyệt nhi, nàng xác định là có người đẩy nàng?"
Bùi Lạc Bạch cầm tay của nàng ta, mặt mày khi hỏi mỗi chữ mỗi câu dều như rơi đầy sương lạnh.
Giang Lâm Nguyệt gật đầu không cần suy nghĩ, sau đó thương tâm muốn chết nhìn Bùi Lạc Bạch:
"Hiển ca ca chàng không tin ta? Ta thừa nhận ta không thích Cố Nam Chi, bởi vì nàng ta muốn cướp đi chàng cùng Khiêm ca nhi, nhưng ta cũng sẽ không đánh cược tính mạng của mình để hãm hại nàng ta."
Thấy nàng ta gấp đến đỏ mắt, Bùi Lạc Bạch nhẹ giọng an ủi:
"Ta như thế nào lại không tin nàng, Nguyệt nhi chuyện này cứ giao cho ta, nàng cứ an tâm điều dưỡng thân thể cho tốt, chuyện này ta sẽ đi tìm tổ mẫu."
Lão phu nhân đã biết chuyện Giang Lâm Nguyệt rơi xuống nước, bà ta mới không quan tâm là ai muốn hại Giang Lâm Nguyệt.
Ở trong mắt bà ta, Giang Lâm Nguyệt thực sự là cái tai họa, chỉ có chết mới có thể chấm dứt hậu hoạn mãi mãi.
Cả mặt bà ta đều tỏ vẻ đáng tiếc, nói với Lỗ ma ma ở bên cạnh:
"Thị vệ tuần tra ban đêm chậm thêm một chút thì tốt rồi."
Thấy Bùi Lạc Bạch đến, lão phu nhân còn tưởng rằng hắn muốn nói đến chuyện của Giang Lâm Nguyệt, ai biết được hắn ngay cả nhắc đều không có nhắc tới Giang Lâm Nguyệt, chỉ nói muốn để Khiêm ca nhi đem đến tiền viện ở.
Lão phu nhân lại nghĩ đem Khiêm ca nhi đến tiền viện ở cũng tốt:
"Vậy thì cho người dọn dẹp lại Hành Vu Viện, con xem xem thế nào?"
Bùi Lạc Bạch hài lòng nhẹ gật đầu:
"Nghe theo tổ mẫu."
Sau đó, hắn mới nói:
"Tổ mẫu có biết chuyện tối ngày hôm qua không?"
"Lạc Bạch, con là đang hoài nghi ta sao?"
Lão phu nhân không vui nheo mắt lại.
Ánh mắt Bùi Lạc Bạch sắc bén, ngưng thần nhìn nhìn lão phu nhân, hắn chỉ giữ nguyên trầm mặc.
Nhiều khi trầm mặc chính là đại biểu đã ngầm thừa nhận.
"Ta nếu như thật sự muốn giết nàng ta, còn nhiều biện pháp thần không biết quỷ không hay lấy tính mệnh của nàng ta, cần gì dùng loại biện pháp vụng về này khiến cho tổ tôn chúng ta bất hoà.
Tổ mẫu đã đáp ứng với con, đương nhiên sẽ không động vào nàng ta."
Cái gì nhẹ cái gì nặng lão phu nhân vẫn phân biệt rõ ràng, bà ta mặc dù muốn mạng Giang Lâm Nguyệt, nhưng lại càng sợ tổ tôn bọn họ bởi vì vậy mà bất hoà hơn, cho nên bà ta vẫn luôn không có xuất thủ.
Thấy dáng vẻ lão phu nhân không giống như đang nói dối, trong lòng Bùi Lạc Bạch nhất thời nắm chắc, hắn chắp tay thi lễ với lão phu nhân:
"Là tôn nhi không tốt, mong tổ mẫu chớ trách."
Hầu phủ còn phải dựa vào hắn để lấy vinh quang cho gia môn, lão phu nhân đương nhiên sẽ không so đo cùng hắn.
Nhìn qua bóng lưng Bùi Lạc Bạch rời đi, bà ta vân vê chuỗi phật châu trong tay, ánh mắt tối sầm lại.
Chờ đến ngày mà hắn chán ghét vứt bỏ Giang Lâm Nguyệt, đó chính là ngày chết của nàng ta, bà ta tin tưởng một ngày này sẽ không quá xa.
Thời điểm Bùi Lạc Bạch đến, Cố Nam Chi đang trang điểm.
Nàng đã biết chuyện Giang Lâm Nguyệt rơi xuống nước, trong lúc nhất thời nàng cũng không thể khẳng định chắc chắn, đây là khổ nhục kế mà Giang Lâm Nguyệt tự biên tự diễn, hay là thực sự có người ám hại nàng ta? Ngoại trừ nàng, trong phủ này còn có ai muốn lấy mạng của nàng ta?
Không phải là lão phu nhân muốn mượn chuyện lần này, đem cái chết của Giang Lâm Nguyệt vu oan đến trên đầu nàng đấy chứ!
Nếu như Giang Lâm Nguyệt chết ở thời điểm này, làm cho người lòng nghi ngờ nhất không ai qua được nàng.
"Bái kiến thế tử.
"
Cố Nam Chi đứng dậy hành lễ với Bùi Lạc Bạch.
Bùi Lạc Bạch tiến lên đỡ nàng:
"Chi Chi, chúng ta là vợ chồng, cần gì khách khí như thế."
Cố Nam Chi thản nhiên nói: "Lễ không thể bỏ."
Bùi Lạc Bạch có chút buồn bực: "Chi Chi nàng còn đang trách ta sao?"
Cố Nam Chi lắc đầu, đầy ắp chân thành:
"Thế tử nói gì vậy, vợ chồng nào có thù cách đêm."
Không phải là diễn kịch thôi sao?
Bùi Lạc Bạch lúc này mới cùng nàng nói đến chuyện muốn đem Khiêm ca nhi chuyển đến tiền viện:
"Khiêm ca nhi đã lớn, không thể cứ mãi cùng nàng ở tại Lãm Nguyệt Các, tổ mẫu đã cho người dọn dẹp lại Hành Vu Viện cho Khiêm ca nhi ở."
"Ta cũng đang muốn cùng thế tử nói chuyện này, không nghĩ tới hai người đã nghĩ đến trước, vẫn là tổ mẫu suy nghĩ chu toàn, Hành Vu Viện vô cùng tốt, rất thích hợp cho Khiêm ca nhi."
Hai người đang nói đến chuyện của Khiêm ca nhi, đột nhiên Bùi Lạc Bạch chuyển hướng nói:
"Chi Chi, nàng có biết chuyện Nguyệt nương không phải trượt chân rơi xuống nước, mà là có người muốn hại tính mạng của nàng ta, ở sau lưng nàng ta đẩy một cái không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...