Editor: Khả Kỳ
Đôi mắt Cố Nam Chi cứ nhìn thẳng một mạch về phía trước, khóe mắt ngậm lấy một tia trào phúng, chờ mà xem! Bọn họ không cam lòng để nàng cứ như vậy rời đi.
Chỉ vì cái hôn sự này là nàng cưỡng cầu mà có được, nên nàng luôn thấp hơn bọn họ một bậc, bọn họ đối với nàng cho tới bây giờ đều là một bộ thái độ của bề trên.
Chỉ cần nàng hơi có chút không thuận theo ý bọn họ, hoặc là có một tia sai lầm, bọn họ sẽ níu lấy không buông ra.
Ở kiếp trước, sau khi nàng gánh giúp Bùi Lạc Bạch cái thanh danh không thể sinh con, lão phu nhân và Triệu thị khắp nơi chèn ép nàng, càng thường xuyên dùng chiêu hưu thê đến để uy hiếp nàng.
Vì Bùi Lạc Bạch, nàng vẫn luôn nén giận.
Bọn họ còn muốn dùng biện pháp lúc trước để đối phó với nàng, chỉ e là không thể nữa rồi.
"Cố Nam Chi......"
Gương mặt Bùi Lạc Bạch có biểu tình phức tạp, hắn bước nhanh đến phía trước, một hơi giữ nàng lại, trong miệng nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh đè nén hàn băng lạnh lẽo tận xương:
"Nàng muốn xử trí Nguyệt Nương nhứ thế nào thì tùy nàng, như vậy được rồi chứ!"
Cố Nam Chi biết ngay hắn nhất định sẽ nhượng bộ.
Hạc Bạch Viện.
Giang Lâm Nguyệt vẫn còn đang chờ đợi tin tức tốt Bùi Lạc Bạch hưu thê, không nghĩ tới lại chờ được hai bà tử thô sử đến.
"Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Mau thả ta ra ngay."
Hai bà tử thô sử đến cả nói thêm một câu lời thừa thãi cũng không nói, một trái một phải lôi Giang Lâm Nguyệt lên rồi kéo đi, nhưng lại làm nàng ta bị dọa sợ.
Nàng ta liều mạng giãy giụa, khắp khuôn mặt đều là kinh hoảng nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ảnh Bùi Lạc Bạch.
Những năm này nàng ta ở bên cạnh Bùi Lạc Bạch cũng được sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể là đối thủ của hai bà tử thô sử, nàng ta gắt gao bị nhấn chặt xuống:
"Ta muốn gặp lão phu nhân, ta muốn gặp thế tử......"
Một bà tử trong đó hừ lạnh một tiếng:
"Còn muốn gặp lão phu nhân và thế tử, ngươi nằm mơ đi thôi! Chỉ bằng một tiện tỳ hèn hạ như ngươi cũng dám vu hãm thế tử phu nhân, quả thực ăn gan hùm mật gấu rồi."
Trong lòng Giang Lâm Nguyệt lộp bộp một tiếng:
"Ta là nhũ mẫu của Khiêm ca nhi , các ngươi không thể đối xử với ta như vậy."
"Chát!"
Một bà tử khác dùng bàn tay thô kệch rắn chắc quăng cho nàng ta một cái bạt tay.
Giang Lâm Nguyệt bị đánh cho choáng váng, lỗ tai nàng ta ù ù rung động, bên trong miệng tràn ra một chất lỏng tanh ngọt:
"Ngươi còn dám đem chuyện Khiêm thiếu gia nói ra, phi! Cái gì mà nhũ mẫu, đây chẳng qua là lúc trước."
Giang Lâm Nguyệt sững sờ:
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Hai bà tử cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm với nàng ta nữa, lôi kéo nàng ta ra khỏi Hạc Bạch Viện.
Thẳng đến lúc bị kéo tới cửa Đại Thông Phô nơi ở của nhóm bà tử vẩy nước quét nhà, Giang Lâm Nguyệt mới phản ứng được câu nói mới vừa rồi kia của hai người này là có ý gì.
Sự sợ hãi cứ như thủy triều đang muốn nhấn chìm nàng ta.
Không, nàng ta không nên ở chỗ này, nàng ta phải ở bên cạnh Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch sao có thể đói xử với nàng ta như thế này?
"Các ngươi đều tránh ra đi, ta là nhũ mẫu của Khiêm ca nhi , nó không thể rời ta được, ta muốn đi tìm Khiêm ca nhi."
Nàng ta giống như phát điên, bỗng nhiên một hơi đẩy hai cái bà tử kia ra, co giò đã muốn chạy.
"Được lắm! Ngươi con tiện tỳ hèn hạ này còn muốn chạy trốn."
Một bà tử ba chân bốn cẳng bước tới, một hơi đã nắm chặt được tóc của nàng ta , quật nàng ta ngã ngược trên mặt đất.
Một bà tử khác trở tay quăng cho nàng ta mấy cái bạt tay, đánh cho nàng ta mắt nổi đom đóm, khóe miệng tràn đầy vết máu.
Càng làm cho Giang Lâm Nguyệt tuyệt vọng chính là lời nói của bà ta:
"Từ giờ trở đi, ngươi chỉ là tỳ nữ thấp kém nhất trong phủ phụ trách vẩy nước quét nhà, muốn gặp Khiêm thiếu gia, đợi kiếp sau đi!"
Tỳ nữ thấp kém nhất?
Không, nàng ta muốn đi tìm Bùi Lạc Bạch hỏi cho rõ ràng, cánh cửa ngay tại trước mắt nàng ta, nàng ta liều mạng muốn thoát khỏi giam cầm của hai bà tử, nhưng hai bà tử kia giống như khắc tinh của nàng ta vậy, ép tới mức nàng ta không thể động đậy dù chỉ một chút, nàng ta cũng nhịn không được nữa cất tiếng khóc rống lên:
"Cầu xin các ngươi thả ta ra, ta muốn gặp lão phu nhân, ta muốn gặp thế tử......"
Đáng tiếc dù là ai nàng ta cũng sẽ không được gặp, Cố Nam Chi đặc biệt sai khiến hai bà tử này chuyên trông chừng nàng ta.
Lãm Nguyệt Các.
Hạ Linh đang mô tả lại thảm trạng của Giang Lâm Nguyệt một cách sinh động như thật cho Cố Nam Chi nghe, nói nàng ta khóc có bao nhiêu thảm, nói xong Hạ Linh còn có chút không hiểu:
"Tiểu thư vì sao không trực tiếp đem Nguyệt Nương bán đi? Loại tai họa này vì sao còn giữ lại trong phủ?"
"Ta tự có tính toán."
Cố Nam Chi híp mắt cười một tiếng, Giang Lâm Nguyệt không phải một lòng muốn mang theo Khiêm ca nhi đem đến tiền viện, cùng Bùi Lạc Bạch song túc song phi sao? Nàng không chỉ muốn đem Khiêm ca nhi từ bên cạnh nàng ta cướp đi, còn muốn đem nàng ta nhốt lại ở cái hậu viện tối tăm không có ánh mặt trời, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo nàng ta sống không bằng chết.
Bùi Lạc Bạch biết Cố Nam Chi phái bà tử trông giữ Giang Lâm Nguyệt, hắn cũng không dám tùy tiện đi gặp nàng ta, chỉ có thể đè nén đầy bụng lửa giận tới Lãm Nguyệt Các, mở miệng liền hỏi Cố Nam Chi chuyện hắn đã phó thác cho nàng nói lại với phụ thân.
"Thế tử yên tâm đi! Phụ thân bảo chúng ta yên lặng chờ tin tốt."
Sau khi có được câu trả lời hài lòng chắc chắn, Bùi Lạc Bạch nở nụ cười:
"Hôm nay nàng cũng vất vả rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi!"
Nhìn qua bóng lưng hắn rời đi, đôi mắt hạnh trong veo của Cố Nam Chi giống như hàn băng lạnh lẽo, chỉ cần nàng còn sống một ngày, hắn vĩnh viễn đừng mong có thể thuận lợi kế thừa tước vị, mặc kệ hắn lúc trước là dựa vào Tạ Nghịch như thế nào, một đời này có nghĩ cũng đừng mong nghĩ.
Đã đến gần cuối năm.
Khiêm ca nhi mới tốt hơn một chút, lão phu nhân liền cho người đem Khiêm ca nhi đưa về Lãm Nguyệt Các, có thể thấy được trong nội tâm bà ta vẫn còn kiêng kị.
Trời đông giá rét, tuyết lại rơi.
Giang Lâm Nguyệt đang quét tuyết, lúc này mới qua mấy ngày, cả gương mặt nàng ta đều đã tiều tụy, đôi bàn tay mọng nước lại bị lạnh cóng đến vừa đỏ vừa sưng, còn bị nứt da.
Hai bà tử thô sử cách đó không xa không chút sai sót đang trông chừng nàng ta.
Nàng ta đều đã sắp phát điên rồi, lúc có lúc không vừa quét dọn tuyết trên mặt đất, vừa lén lén lút lút nhìn chằm chằm bốn phía, chỉ đợi tìm một cái cơ hội thích hợp để chạy trốn, hết lần này tới lần khác hai bà tử lại trông chừng rất sát sao, không cho nàng ta dù chỉ một chút thừa cơ hội.
Đảo mắt đã đến ban đêm.
Đã đến giờ ăn cơm tối, tất cả tỳ nữ phụ trách vẩy nước quét nhà đều trở về phòng, trọn vẹn hai mươi mấy người.
Trên bàn bày biện một cái bồn cháo hoa lớn nóng hôi hổi, còn có màn thầu, cùng mấy món đồ ăn nhạt nhẽo vô vị.
Làm việc cả một ngày, Giang Lâm Nguyệt mệt mỏi đến mức ngay cánh tay cũng không nâng lên được.
Mấy ngày mới vừa đến, nàng ta làm việc còn chậm chạp, đợi tới lúc nàng ta trở về, những người khác đều đã ăn xong hết rồi, chỉ chừa lại cho nàng ta chút canh, đừng nói đến đồ ăn hay màn thầu, ngay cả cơm đều không có một hạt, nàng ta đã vài ngày rồi chưa được ăn cơm no lần nào.
Hôm nay thật vất vả mới về sớm được một lần, nhìn màn thầu trên bàn, hai mắt nàng ta tỏa ánh sáng đưa tay cầm một cái, một bàn tay đột thò ra thẳng tắp nắm lấy cổ tay của nàng ta:
“Ngươi muốn ăn?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...