Editor: Khả Kỳ
Triệu thị cũng ở một bên nháy mắt với hắn, bà ta và lão phu nhân mặc dù đã đuổi theo tới, nhưng trong lòng cũng không có sốt ruột, chỉ cần Lạc Bạch ở đây, kéo Cố Nam Chi lại còn không dễ như chơi sao.
Mặt mày Cố Nam Chi lãnh đạm, Bùi Lạc Bạch tiến lên một bước, ngăn trước đường đi của nàng:
"Chi Chi, đều là chúng ta hiểu lầm nàng, nàng đừng nên tức giận có được hay không! Đây rốt cuộc là chuyện nhà chúng ta, nếu thật vỡ lở ra, mặt của ai cũng đều không sáng nổi, nghe lời, cùng ta về Lãm Nguyệt Các, đừng bao giờ nhắc lại chuyện hòa ly nữa."
Hắn nói rồi hướng về phía Cố Nam Chi vươn tay ra.
"Mời thế tử tránh ra, độc phụ ta đây thực sự không xứng làm thế tử phu nhân, thư hưu thê cũng không cần thiết nữa rồi, ta không chịu nổi, thư hòa ly ta đã sai người đưa đi cho thế tử, thế tử chỉ cần ký tên của mình ở phía trên thì được rồi, từ đây chàng và ta không còn nửa phần liên quan."
Đôi mắt hạnh của Cố Nam Chi thanh lãnh, lạnh lùng như có ý muốn tránh xa người ngàn dặm, nàng lui lại một bước tránh đi cánh tay Bùi Lạc Bạch.
Bùi Lạc Bạch đối với nàng vốn cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, có chăng chỉ là hư tình giả ý.
Nghe nàng nhất định không buông tha như thế, lập tức nổi giận, hắn trách cứ nhìn Cố Nam Chi:
"Ta đều đã nhận sai rồi, nàng còn muốn để cho ta phải như thế nào nữa đây? Đây vốn cũng là do nàng đã bất kính với tổ mẫu trước, ta đều đã không tính toán với nàng, nàng nhất định phải níu lấy không thả sao?"
Cố Nam Chi đột nhiên rất muốn cười, chỉ vì nàng động tâm trước, hắn chỉ nói một câu nhẹ nhàng biết sai rồi, thì nàng phải tha thứ ngay cho hắn sao?
Nếu nàng không tha thứ, thì chính là nàng sai.
Dựa vào cái gì?
"Chẳng lẽ không phải các người oan uổng ta trước sao?"
Nàng chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như bọn họ vậy, rõ ràng người sai là bọn họ, bọn họ vẫn còn muốn đổi trắng thay đen, giống như tất cả đều là lỗi của nàng vậy.
Triệu thị hừ lạnh một tiếng:
"Đó cũng là con làm không tốt, mới để cho người khác lợi dụng thời cơ, nếu hôm nay con không về Cố gia, chẳng phải không có chuyện này sao."
Lão phu nhân cũng ở một bên dạy dỗ nàng:
"Chi Chi, con thật sự muốn cùng Lạc Bạch hòa ly sao? Con cần phải suy nghĩ cho kỹ, một khi ký vào thư hòa ly này rồi, duyên phận của con cùng Lạc Bạch cũng sẽ tận, sẽ không còn là người của Bùi gia ta, con đã đợi Lạc Bạch sáu năm, ngày nhớ đêm mong mới đợi được hắn trở về, con thật nỡ bỏ được sao?"
Thấy Cố Nam Chi chậm rãi rủ đôi mắt xuống, đáy mắt bà ta lướt qua một tia cười lạnh, không ngừng cố gắng:
"Chi Chi, Lạc Bạch mới bị thương thân thể, con liền muốn cùng hắn hòa ly, kêu người bên ngoài nhìn con như thế nào? Thế đạo này khó khăn, càng hơn là nữ tử.
Nếu như con thật hòa ly trở về nhà, chỉ e cũng chỉ có thể Thanh Đăng Cổ Phật đến cuối đời, tổ mẫu là thật lòng mong con và Lạc Bạch tốt đẹp."
Đầu Cố Nam Chi càng rủ xuống càng thấp, phảng phất giống như thật sự đã bị lão phu nhân thuyết phục.
Không có người nào trông thấy đáy mắt kia của nàng đang cười lạnh lẽo tận xương, lúc này hòa ly với Bùi Lạc Bạch cũng có lợi cho hắn quá rồi.
Lão phu nhân đắc đắc ý như vậy, con ngươi đục ngầu phủ kín một mảnh tinh quang.
Đấu với bà ta, nàng còn quá non, rắn đánh bảy tấc, chỉ cần uy hiếp nàng, Cố Nam Chi sẽ không thể bay ra khỏi lòng bàn tay.
Bà ta và Bùi Lạc Bạch liếc nhau, gương mặt từ ái nói:
"Chi Chi con có yêu cầu gì cứ nói hết ra, chỉ cần con chịu ở lại, tổ mẫu không có gì không được cả."
Bùi Lạc Bạch nghĩ lại cũng đúng, bất luận như thế nào cũng phải trước tiên dỗ dành nàng ở lại, hắn cũng dịu giọng nói:
"Đúng, Chi Chi, nàng muốn như thế nào cũng đều có thể."
Cố Nam Chi chính là đang chờ câu này.
Nàng chậm rãi ngước mắt, gương mặt xinh đẹp sáng rực lại mang theo uất ức hiếm thấy :
"Nguyệt Nương xúi giục Khiêm ca nhi mưu hại ta, không biết lão phu nhân và thế tử chuẩn bị xử trí nàng ta như thế nào?"
Xử trí Nguyệt nhi?
Nàng dựa vào cái gì đòi xử trí Nguyệt nhi, nếu không phải nàng ngăn đón Nguyệt nhi, không cho nàng gặp Khiêm ca nhi, Nguyệt nhi làm sao lại tổn thương Khiêm ca nhi?
Chuyện này xét đến cùng đều trách ở nàng.
Thần sắc Bùi Lạc Bạch rõ ràng trở nên lạnh hơn, không hề nghĩ ngợi nói:
"Ta ngược lại thật ra muốn hỏi nàng, Nguyệt Nương thân là nhũ mẫu Khiêm ca nhi, nàng vì sao không cho nàng ta gặp Khiêm ca nhi?"
Cố Nam Chi sớm biết hắn sẽ thiên vị Giang Lâm Nguyệt, dù sao đó mới là tâm can máu thịt của hắn, nàng cười hỏi:
"Xin hỏi thế tử giáo dưỡng Khiêm ca nhi, là trách nhiệm của một người đích mẫu như ta, hay là chuyện mà một người nhũ mẫu như nàng ta nên làm?"
Bùi Lạc Bạch bị nàng chặn lại, trong lòng nhẫn nhịn một hơi:
"Bất kể nói thế nào Nguyệt Nương cũng là nhũ mẫu Khiêm ca nhi, từ nhỏ đã đem thằng bé nuôi đến lớn, đã đem thằng bé coi là thân sinh nhi tử, nàng không cho nàng ta gặp Khiêm ca nhi, có phải là đã quá tuyệt tình rồi không."
Hạ Linh và Thu Từ đều bị chọc giận quá mà cười lên, nếu nàng ta đã đem Khiêm ca nhi xem như là thân sinh nhi tử, trực tiếp để nàng ta làm mẫu thân Khiêm ca nhi không được sao, vì sao còn nhất định phải đem Khiêm ca nhi nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa tiểu thư!
"Nói như vậy thế tử cho rằng Nguyệt Nương xúi giục Khiêm ca nhi, vu hãm người đích mẫu ta đây là không sai?"
Cố Nam Chi không muốn nhiều lời với hắn, nàng trực tiếp mở miệng:
"Mời thế tử tránh ra, đừng ngăn cản đường ta về nhà, thế tử phu nhân này ta không còn dám làm thêm nữa, tránh cho các người một hồi hưu bỏ ta, một hồi lại muốn ta tự hạ mình làm thiếp."
Hạ Linh và Thu Từ nhanh chóng bảo hộ ở bên cạnh nàng, nói:
"Hay là thế tử muốn để lão gia tự mình đến đón tiểu thư trở về nhà?"
Thái độ Cố Nam Chi mới vừa dịu xuống lại lần nữa trở nên lăng lệ, sắc mặt Bùi Lạc Bạch cực kỳ khó coi:
"Nàng thật sự buộc phải hòa ly mới được đúng không?"
Cố Nam Chi gật đầu không mang theo một chút do dự:
"Đúng, còn xin thế tử tránh ra, chàng nếu như muốn ép ta ở lại cũng không phải không thể, vậy ta đành phải để phụ thân a huynh, cùng với tộc lão trong tộc ra mặt, đến lúc đó chuyện hôm nay coi như không cách nào tốt được."
Bùi Lạc Bạch bị thái độ của nàng chọc giận:
"Được, nàng đã muốn đi, ta thành toàn cho nàng."
Hắn lui lại một bước, nhường ra đường đi cho Cố Nam Chi, hắn cũng không tin nàng thực sự có can đảm đi:
"Nàng nếu như đi ra khỏi cánh cửa này, sẽ không có đường quay đầu đâu."
Cố Nam Chi mang theo Thu Từ và Hạ Linh, thẳng một đường đi qua trước mặt hắn.
Lão phu nhân và Triệu thị không tin nàng thực có can đảm đi, trong lòng hai người cũng đè ép lửa giận, cảm thấy Cố Nam Chi gần đây càng ngày càng tỏ ra ngang ngược càn rỡ, cũng không có mở miệng ngăn cản.
Hai người ngược lại muốn xem xem, nàng có dám bước ra khỏi cửa lớn Hầu phủ hay không.
Cố Nam Chi đi lại thong dong, trước cái nhìn chăm chú của bọn họ lại không mang theo mảy may lưu luyến, từng bước một đi ra ngoài.
Mắt thấy nàng đã sắp bước ra khỏi cửa lớn Hầu phủ, lão phu nhân nhịn không được:
"Lạc Bạch!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...