Editor: Khả Kỳ
Giọng nói Cố Nam Chi không thấp, nghe được nàng muốn xin tự hạ đường, trong nháy mắt Giang Lâm Nguyệt bị cái niềm vui ngạc nhiên to lớn này làm cho choáng váng đầu óc, nàng ta mém đã chút cười ra tiếng, một bộ tư thái của người chiến thắng, đáy mắt đều là lạnh lùng chế giễu.
Đột nhiên, nàng ta có chút bận tâm, sợ lão phu nhân và Bùi Lạc Bạch không đồng ý.
"Được, chính là dựa vào ngươi nói, đến lúc đó ngươi cũng không nên hối hận."
Lão phu nhân cười lạnh nói, tính tình Cố Nam Chi như thế nào, bà ta lại quá là rõ ràng.
Cả trái tim nàng đều đổ hết lên trên người Lạc Bạch, cho dù gần đây có náo loạn chút ít tính tình, nhưng chẳng qua là muốn gây chú ý cho Lạc Bạch thôi.
Nếu như thật sự muốn hưu nàng, nàng khẳng định sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đến lúc đó còn không phải mặc cho bọn họ nắm lấy.
Bùi Lạc Bạch sửng sốt một cái, lời nói mới vừa rồi của hắn chỉ là hù dọa Cố Nam Chi thôi, cũng không phải là thật muốn đem nàng hưu bỏ, chỉ muốn để nàng chịu thua nhận sai, dù sao lúc trước hắn chỉ cần làm ra dáng vẻ tức giận, nàng liền bối rối không còn tâm trí, chuyện gì cũng đều dựa vào hắn.
Hiện tại, nàng không nên mặt mũi tràn đầy hối hận, cùng tổ mẫu dập đầu nhận sai sao?
Cùng ở tại Hầu phủ sinh sống sáu năm, Triệu thị cũng đối với Cố Nam Chi rõ như lòng bàn tay.
Chỉ cần cái Hầu phủ này có Lạc Bạch ở đây, chính là dù có đánh chết Cố Nam Chi, nàng cũng không nỡ rời đi, thế là, bà ta quay đầu phân phó nói:
"Đi đem hạ nhân Lãm Nguyệt Các toàn bộ đều gọi đến."
Cố Nam Chi trấn định tự nhiên đứng ở nơi đó, hôm nay ai có thể cười đến cuối cùng, vẫn chưa nói được đâu.
"Cố Nam Chi."
Hai tay Bùi Lạc Bạch chắp sau lưng, đôi lông mày khép chặt như muốn dính vào nhau, tự cho là đúng nhìn Cố Nam Chi, có lòng tốt cho nàng một bậc thang:
"Nếu hiện tại nàng nhận lỗi thì còn kịp."
Cố Nam Chi trầm tĩnh như nước:
"Đa tạ thế tử."
Bùi Lạc Bạch lập tức thở dài một hơi, hắn thì vẫn muốn hưu bỏ Cố Nam Chi nhưng không phải hiện tại, sau đó lại nghe Cố Nam Chi chậm rãi không vội nói:
"Hoàn toàn không cần."
Sắc mặt Bùi Lạc Bạch lạnh lẽo, hắn phất ống tay áo một cái.
Khá cho Cố Nam Chi không biết tốt xấu, hắn đã cho nàng cơ hội, hi vọng nàng một lát sẽ không phải quỳ trước mặt hắn khóc lóc cầu xin.
Nếu nàng không dập đầu nhận lỗi với tổ mẫu, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng.
Cố Nam Chi rất phối hợp tìm cái ghế ngồi xuống, đứng như vậy thì rất mệt mỏi.
Triệu thị trừng liếc nàng một cái.
Rất nhanh, một đám hạ nhân ở Lãm Nguyệt Các đã bị gọi tới, không cần Cố Nam Chi mở miệng, lão phu nhân đã khí thế mười phần thẩm vấn bọn họ ngay khi vừa đến:
"Các ngươi từng người một đến nói, thế tử phu nhân ngày bình thường đối đãi với Khiêm ca nhi như thế nào? Buổi chiều Khiêm ca nhi làm sao lại đột nhiên bị sốt cao, nếu các ngươi phát hiện cái gì, chỉ cần sự thật có sao nói vậy thì sẽ được thưởng mười lượng bạc."
Phải biết rằng dân chúng tầm thường một nhà năm miệng ăn, chi phí sinh hoạt một năm cũng chỉ có năm lượng bạc thôi, mười lượng bạc đối với bọn họ mà nói thật sự là một khoản tiền lớn.
Đáy mắt Cố Nam Chi hiện lên một tia trào phúng, lão phu nhân thật đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, nói cách khác đúng thật sự là bỉ ổi.
Hạ Linh và Thu Từ không khỏi mở to hai mắt, chính là chưa từng thấy qua lão thái thái với bộ dạng này, chẳng khác nào trực tiếp đem bô phân chụp lên trên đầu tiểu thư nhà nàng.
Có điều các nàng tuyệt đối không sợ hãi, bởi vì tiểu thư đối với Khiêm ca nhi, đó thật sự là không có gì để bới móc.
Lão phu nhân một mặt chắc chắn, chờ một đám hạ nhân ở Lãm Nguyệt Các thấy tiền sáng mắt sẽ nhảy ra cắn chặt Cố Nam Chi.
Dù sao nàng đây dù là thế tử phu nhân, bây giờ đã mất quyền chưởng quản nhà, thì cũng chẳng phải là cái gì cả.
Thật không nghĩ đến một đám hạ nhân Lãm Nguyệt Các, đã sớm cùng nhau thống nhất khẩu cung giống nhau, toàn bộ đều nói y hệt nhau.
Bọn họ một mực chắc chắn Cố Nam Chi đối xử với Khiêm ca nhi vô cùng tốt, chưa từng có đến nửa phần khắt khe, chèn ép.
Chính là dù cho con ruột cũng chẳng qua chỉ được đến thế.
Đối đãi với nhũ mẫu của Khiêm ca nhi cũng là lấy lễ để tiếp đón, ăn ngon uống sướng cung cấp nàng ta, nửa câu lời nói nặng đều chưa từng có.
Không chỉ có lão phu nhân không tin, đến ngay cả Triệu thị cũng không tin, nàng lạnh giọng chất vấn:
"Nếu nàng thật sự giống như các ngươi nói, vậy Khiêm ca nhi làm sao lại đột nhiên bị bệnh?"
Chưa từng sinh dưỡng sẽ không biết, mấy bà tử đã có tuổi cúi đầu, trong lòng oán thầm, 'Dù cho chăm sóc chu đáo đến đâu, trẻ con nhà ai còn có thể chưa từng đau đầu nhức óc.'
Ở trong mắt bọn họ thế tử phu nhân đã làm thật sự tốt.
Bùi Lạc Bạch đi qua Lãm Nguyệt Các mấy lần, hắn ngược lại là thấy Cố Nam Chi đối xử với Khiêm ca nhi là thật tâm, nhưng mà cũng khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy, vì vậy lúc nên dạy dỗ nàng, vẫn là phải đến dạy dỗ nàng mới được.
Bọn người Lão phu nhân vẫn luôn tiên nhập vi chủ, cho rằng Cố Nam Chi khẳng định là khắt khe, chèn ép Khiêm ca nhi.
(tiên nhập vi chủ: vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Hiện tại không có được đáp án mà bà ta muốn, sắc mặt bà ta trở nên âm trầm, chỉ mặt gọi tên:
"Đào ma ma ngươi nói đi."
Đào ma ma là người mà thời điểm Cố Nam Chi mới vừa vào Hầu phủ, lão phu nhân đã cho một bà tử để nàng sai khiến, nói trắng ra chính là tai mắt lão phu nhân đặt ở bên người nàng.
Dáng vẻ Cố Nam Chi không chút sợ hãi.
Đào ma ma đứng dậy, bà ta biết lão phu nhân muốn nghe lời gì.
Nhưng bà ta theo thế tử phu nhân đã sáu năm, trong lòng rất rõ ràng thế tử phu nhân đến cùng là dạng người như thế nào.
Nàng đã quản lý nhà sáu năm, đối với tất cả hạ nhân trong phủ đều đối xử như nhau, thưởng phạt phân minh, dù là đối đãi với mấy người như bà những hạ nhân ti tiện này, cũng đều ôn hòa hữu lễ.
Bà ta đã nhìn thấy hết trong mắt, thế tử phu nhân đối xử với Khiêm ca nhi đó là tận trong tim, ánh mắt thương yêu.
Thực sự khiến người khác tìm không ra dù một điểm sai lầm.
Muốn bà ta che giấu lương tâm bà ta làm không được, thế là bà ta nói rõ ràng rành mạch:
"Lão phu nhân, phu nhân lúc trước có bao nhiêu yêu thương thế tử, thế tử phu nhân liền có bao nhiêu yêu thương Khiêm ca nhi, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém."
Lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó vẫn là câu nói kia:
"Vậy Khiêm ca nhi làm sao lại bị bệnh?"
Đào ma ma ngược lại vậy mà dám nói:
"Lão phu nhân, làm gì có ca nhi nào khi còn bé không bị bệnh, thế tử khi còn bé không phải cũng thường xuyên bị đau đầu nhức óc đó thôi.
Thế tử phu nhân buổi chiều không ở trong phủ, đều là Nguyệt Nương ở lại trông nom Khiêm ca nhi, không bằng gọi Nguyệt Nương tới hỏi một chút."
Câu nói này rất được lòng Cố Nam Chi.
Đúng tại khi đó có bà tử đến bẩm Khiêm ca nhi đã tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...