Editor: Khả Kỳ
Trong lòng Lão phu nhân đè ép một trận lửa giận, lời nói ra không lưu tình chút nào.
Mấy ngày nay bà ta mặc dù lạnh nhạt với Khiêm ca nhi, nhưng Khiêm ca nhi rốt cuộc vẫn là cốt nhục của Lạc Bạch, là chắt trai đường đường chính chính của bà ta, còn rất có thể là đứa con duy nhất có thể nối dõi dòng tộc của Lạc Bạch.
Bà ta không thích là chuyện của bà ta, nhưng tuyệt đối không cho phép những người khác lạnh nhạt với Khiêm ca nhi, nhất là người làm đích mẫu như Cố Nam Chi này.
"Tổ mẫu xin chỉ giáo cho?"
Mặc dù trong lòng Cố Nam Chi biết nhất định là Khiêm ca nhi đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn phải tỏ vẻ làm bộ làm tịch, gương mặt nàng hoảng hốt, mặt mũi tràn đầy lo lắng, giọng điệu đều mang theo thanh âm rung động:
"Chẳng lẽ Khiêm ca nhi đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Triệu thị cầm chén trà trong tay nặng nề đặt một cái thật mạnh xuống bàng, dùng ánh mắt tràn ngập chỉ trích nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng:
"Chi Chi, con rốt cuộc là có dụng tâm chăm sóc cho Khiêm ca nhi hay không? Nghĩ lại chắc con cũng chỉ là làm dáng một chút, Thằng bé còn nhỏ như vậy, sao con nỡ nhẫn tâm như thế?"
"Con xem Khiêm ca nhi đáng thương, làm sao lại bày ra một người đích mẫu độc ác như thế được!"
Lời nói của bà ta càng khó nghe, vừa nói bà ta vừa cầm khăn lau lau khóe mắt, lạnh như băng liếc Cố Nam Chi một cái.
Hạ Linh không cam lòng, vội vã thay nàng giải thích:
"Lão phu nhân, phu nhân, các người oan uổng cho thế tử phu nhân, người đối với Khiêm ca nhi tận tâm tận lực, mọi chuyện đều để bản thân tự mình làm......"
"Câm miệng, nơi này là nơi nào, từ lúc nào đến phiên ngươi một cái tiện tỳ mở miệng, người đâu! Đem nàng ta mang xuống, vả miệng hai mươi cái."
Hạ Linh còn chưa nói xong, Bùi Lạc Bạch liền lạnh giọng cắt ngang lời nàng ta, dùng ánh mắt vô cùng thất vọng nhìn Cố Nam Chi.
Đối với một màn này, Cố Nam Chi cũng không lạ lẫm, ngược lại nàng đã sớm quen thuộc.
So với kiếp trước không có khác nhau, phàm là Khiêm ca nhi có chút vấn đề, tất cả bọn họ đều sẽ đứng ra chỉ trích nàng, mặc kệ nàng trước đó đối với Khiêm ca nhi có tốt bao nhiêu, có tận tâm bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ chỉ níu lấy sai lầm, dù là cái sai này cũng không ở chỗ nàng, bởi vì bọn họ muốn chỉ là kết quả.
Khiêm ca nhi đã giao đến trong tay nàng, thì không thể xảy ra một chút vấn đề, nếu không đều là lỗi của nàng.
Trong nội tâm nàng không chỉ cười lạnh, mắt thấy hai tên người hầu đã nhanh chân bước đến chỗ Hạ Linh, nàng chợt bừng lên khí thế:
"Dừng tay!"
Mặt mày của nàng tỏa ra sự lạnh lẽo, ánh mắt phá lệ khiếp người, hai tên người hầu lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Bùi Lạc Bạch, hiển nhiên không biết đến cùng nên nghe mệnh lệnh của ai.
"Cố Nam Chi, nàng nhất định phải che chở tiện tỳ này sao? Nếu như ta không thể không phạt nàng ta thì sao? Nàng cũng đã biết buổi chiều hôm nay nàng vừa xuất phủ không bao lâu, Khiêm ca nhi liền phát sốt, cả người bị nóng đến mơ mơ màng màng, đến giờ vẫn chưa có tỉnh lại, thằng bé còn nhỏ như vậy, nàng đây là muốn mệnh của thằng bé."
Bùi Lạc Bạch so với Cố Nam Chi không chỉ cao một cái đầu, giờ phút này hắn đang đứng ở trước mặt Cố Nam Chi, lấy một loại tư thế áp bách, đôi mày cau lại, mắt lạnh băng rũ xuống nhìn nàng.
Bỗng nhiên Cố Nam Chi rất muốn cười.
Cái này thật đúng là có chuyện thì Chi Chi, không có chuyện gì Cố Nam Chi, đôi mắt của nàng thật sự đã mù đến quáng rồi.
Kiếp trước làm sao lại coi trọng thứ đồ chơi hỗn đản như vậy, hiện tại nàng đều muốn tự tát vào cái miệng rộng của mình mấy cái, ai kêu nàng không biết nhìn người chứ!
"Thế tử cũng là không cần vội vã định tội ta, dù sao ngay cả phạm nhân tử hình, cũng có cái cơ hội giải thích không phải sao.
Về phần Hạ Linh, nàng ta là người Cố gia ta, thế tử muốn trách phạt nàng ta, chỉ e là không thể, bởi vì ta không cho phép."
Nàng chậm rãi ngước mắt, bình tĩnh không lay động đối đầu với ánh mắt Bùi Lạc Bạch, một đôi mắt hạnh che giấu ánh lửa hiện ra lạnh lẽo nhàn nhạt, cực kỳ giống ánh nắng trắng sáng lạnh lẽo trời đông, sáng đến kinh người, nhưng cũng lạnh làm cho bên trong lòng người cũng phát lạnh.
Nàng nói một câu đã làm lão phu nhân tức giận:
"Cái gì mà người Cố gia các người, thật sự là lật trời rồi.
Đừng nói một tiện tỳ như nàng ta, ngay cả ngươi bây giờ cũng đã giẫm chân đất chỗ Bùi gia chúng ta rồi, chính là người của Bùi gia chúng ta, đánh cho ta, đánh cho mạnh vào."
Khiêm ca nhi đã từ Lãm Nguyệt Các chuyển đến Hạc Minh Viện, giờ phút này đang ở ngay tại phòng sát vách bên cạnh.
Nhũ mẫu Giang Lâm Nguyệt tự nhiên là canh giữ ở bên cạnh thằng bé.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bị sốt nóng hổi của nhi tử, nàng ta mặc dù đau lòng, nhưng nghe được từ sát vách truyền đến, trong nội tâm nàng ta càng nhiều hơn chính là thoải mái.
Không phải mẫu thân thân sinh của Khiêm ca nhi thì chính là cái tội đầu tiên của Cố Nam Chi, dù cho nàng có làm nhiều chuyện đi nữa, chỉ cần có một chút xíu sai lầm thì cũng đủ để khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Nàng ta nhếch miệng, nhe răng cười lên tiếng:
"Cố Nam Chi, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi lấy cái gì đấu với ta!"
Cố Nam Chi bảo hộ ở trước mặt Hạ Linh, một bước cũng không nhường.
Ở kiếp trước nàng không bảo hộ được các nàng, một đời này nhất định có thể.
Nàng lãnh đạm nhìn lão phu nhân:
"Tổ mẫu nếu kiên quyết muốn phải như vậy, ta chỉ có thể báo quan."
Vành mắt Hạ Linh phiếm hồng, nhìn vào bóng lưng của nàng, lẩm bẩm nói:
"Tiểu thư."
Cố Nam Chi ngoái nhìn cho nàng ta một nụ cười an tâm.
"Ngươi......"
Lão phu nhân tức giận đến nghẹn một hơi, dùng ngón tay nhăn nheo già cỗi chỉ vào Cố Nam Chi, toàn thân run rẩy, sửng sốt nói không nên lời một câu.
Thanh âm Triệu thị bỗng nhiên cất cao lên:
"Cố Nam Chi, ngươi sao có thể nói chuyện như thế với mẫu thân, ngươi có biết ngươi đây là bất hiếu không, Thánh thượng trị quốc lấy nhân hiếu làm đầu, ngay cả huyên náo quan phủ, sai cũng chỉ sẽ là ngươi."
Bùi Lạc Bạch cũng nổi giận:
"Cố Nam Chi, bất hiếu chính là đại tội, ngươi có biết chỉ bằng điểm này, ta liền có thể hưu ngươi không."
Cố Nam Chi híp mắt che khuất nụ cười lạnh nơi đáy mắt, nàng bây giờ còn hữu dụng, hưu nàng ư? Hắn hưu được sao?
Hạ Linh và Thu Từ lập tức hoảng hốt, tiểu thư nếu như bị hưu, thì phải làm sao?
"Nô tỳ nhận phạt, cầu xin thế tử đừng hưu thế tử phu nhân."
Hạ Linh bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn Bùi Lạc Bạch.
Bùi Lạc Bạch lạnh lùng liếc nàng ta một cái, chợt đem ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống nhìn lên người Cố Nam Chi:
"Nếu ngươi quỳ xuống nhận lỗi với tổ mẫu, chuyện này vẫn còn cơ hội cứu vãn."
"Hạ Linh."
Thái độ Cố Nam Chi cường ngạnh, nàng đưa tay đỡ Hạ Linh lên, mắt hạnh che đi một tầng ánh sáng lạnh, nhìn Bùi Lạc Bạch chậm rãi nói:
"Ta việc lớn việc nhỏ đều không thẹn với lương tâm, Khiêm ca nhi bị bệnh, các ngươi oán ta không dụng tậm chăm sóc, được, vậy thì đem tất cả hạ nhân ở Lãm Nguyệt Các gọi tới, ngay trước mặt Khiêm ca nhi hỏi thăm rõ ràng, nếu thật là lỗi của ta, ta nguyện ý tự xin hạ đường."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...