Editor: Khả Kỳ
Tạ Nghịch cầm chén trà ngón tay khẽ nhúc nhích, đôi con ngươi tĩnh lặng che giấu kín đáo khiến người khác nhìn không thấu, hắn đương nhiên là muốn......
Hắn ung dung chậm rãi mở to đôi mắt, cho Tống Lương một nụ cười:
"Ngươi đoán xem!"
Tống Lương đột nhiên rùng mình một cái, hắn đưa tay sờ sờ lên cổ, liền nghe Tạ Nghịch nhẹ giọng nói:
"Nếu như đoán sai, vị trí thái giám tổng quản coi như giữ lại cho ngươi."
Tống Lương: “......"
Cái này con mẹ nó ai có thể đoán đúng được chứ! Tạ Tư Nguy cái tên tâm nhãn tử này so với ngó sen còn nhiều con mắt hơn, nổi danh là âm tình bất định.
Chính là lấy lần này mà nói, ai biết hắn bị giật cái cái gân nào, đang êm đẹp tự nhiên chú ý tới một cái Hầu phủ xuống dốc.
Cố Nam Sơn biết Cố Nam Chi sẽ trở về, đã đợi nàng tại thư phòng.
"A huynh huynh cũng tra được cái gì rồi sao? Bùi Trường Khanh chết có gì kỳ lạ không?"
Cố Nam Chi quan tâm nhất là cái chết Bùi Trường Khanh, nàng luôn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.
Cố Nam Sơn nghiêng mặt nhìn nàng:
"Chi Chi, có phải muội đã biết cái gì rồi không?"
Cố Nam Chi lắc đầu phủ nhận, truy vấn:
"A huynh có phải là tra ra được cái gì sao?"
Cố Nam Sơn gật đầu, từ từ nói ra:
"Bùi Trường Khanh xác thực chết ở trên chiến trường không giả."
Cố Nam Chi ngưng thần nghe, trọng điểm đã tới.
"Nhưng mà, binh sĩ cùng hắn tiến lên chiến trường nói, hắn là người luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, hôm đó cũng không biết thế nào, thái độ của hắn vô cùng khác thường đâm loạn lung tung, không màng tất cả, giống như là một lòng muốn chết, điều này rất khả nghi."
Một lòng muốn chết!
Sâu kiến còn muốn sống, Bùi Trường Khanh vì sao một lòng muốn chết?
Trừ phi......
Hai con ngươi Cố Nam Chi hơi mở, tất nhiên là Bùi Trường Khanh phát hiện chuyện của Bùi Lạc Bạch cùng Giang Lâm Nguyệt, trên đời này không bức tường nào kín không kẽ hở, huống chi hai người này thường xuyên lắc lư ở dưới mí mắt của hắn.
Muốn không phát hiện cũng khó khăn.
Phu nhân của mình cùng thân đệ đệ phá hoại đạo đức con người làm bậy với nhau, đến cả hài tử cũng đều không phải của mình, cái này khiến hắn làm sao mở miệng?
Ngoại trừ chết, hình như cũng không còn cách nào khác để giải thoát, nàng nắm chặt ngón tay, thì ra là chết ở trong tay bọn họ không chỉ có một mình nàng.
Cố Nam Sơn luôn cảm thấy muội muội nhà mình đã thay đổi.
Lúc trước nàng sướng vui giận buồn tất cả đều viết lên mặt, bây giờ nàng như có tâm sự nặng nề, mà nếu hỏi thì nàng cũng không chịu nói gì cả.
Hắn thở dài một hơi:
"Người muội muốn, huynh cũng đã tìm được cho muội."
Cố Nam Chi đưa mắt lên nhìn, cười đến lộ vẻ nịnh nọt:
“Ta biết a huynh là tốt nhất nha."
Người nàng muốn cũng tìm không dễ dàng.
Cố Nam Sơn dùng ánh mắt cưng chiều, nghiêng qua nàng một chút:
"Muội xem trước một chút xem có hài lòng hay không."
Hắn gọi người hầu ngoài cửa một tiếng.
Ngay sau đó cánh cửa được mở ra, một nữ tử áo trắng thướt tha đi đến.
Da thịt nàng trắng hơn tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, dáng người mảnh khảnh, lúc bước đi như ẩn như hiện mang theo một cỗ tiên khí.
Làm cho người gặp qua khó quên nhất chính là đôi con ngươi sạch sẽ không tì vết kia, tựa như một đầm suối thanh mát, khiến cho người ta rất dễ dàng bỏ xuống tâm tư phòng bị, không tự giác mà chết đuối trong đó.
Tướng mạo Giang Lâm Nguyệt thiên về tiểu gia bích ngọc, thứ duy nhất hấp dẫn người khác chính là trên người có một khí chất liễu rủ mềm mại ở trong gió kia.
Nhưng so sánh với nữ tử trước mắt, khí chất mềm mại đó liền biến thành giả tạo, chờ sau khi Bùi Lạc Bạch nuôi dưỡng ra được đôi mắt đểu cáng, tự nhiên sẽ thấy khó coi.
"Ngươi tên là gì?"
Cố Nam Chi thân là nữ tử, cũng cảm thấy hai mắt tỏa sáng, thanh âm không tự giác chậm dần.
"Nô gia tiện danh Liễu Nhi."
Thật sự là giọng cũng như người, ngay cả thanh âm của nàng ta cũng như hoa lan trong sơn cốc, nghe thấy làm người ta vui vẻ thoải mái.
(hoa lan trong sơn cốc: ý chỉ phẩm chất thanh cao)
Cố Nam Chi gật đầu, người này rất tốt, nhưng danh tự khó tránh khỏi có chút quá tục, nàng suy nghĩ một chút thì nói:
"Về sau gọi ngươi là Uyển Hề đi!"
Vợ chồng hai mươi năm, nàng vẫn rất rõ ràng sở thích của Bùi Lạc Bạch.
Uyển Hề vui vẻ tiếp nhận:
"Uyển Hề tạ chủ tử ban tên."
Cố Nam Chi càng cảm thấy hài lòng, nàng hỏi:
"Ngươi biết mình sau đó phải làm cái gì không?"
Uyển Hề gật đầu.
Có một số việc nàng phải hỏi rõ ràng:
"Không phải là bị ma ma trong lâu bức bách đấy chứ!"
Uyển Hề lắc đầu:
"Tuyệt đối không phải như vậy, là Uyển Hề tự mình muốn nổi bật hơn người."
Nàng ta nói rồi rủ đôi mắt xuống, cười khổ một tiếng:
"Rơi vào loại bước đường này của chúng ta, cũng không còn chỗ nào so với chỗ này tốt hơn mà có thể ở."
Đây ngược lại chính là lời nói thật.
Dung mạo, thân thể, hay là khí chất của Uyển Hề đều là hàng đầu, không cần lại trải qua huấn luyện chăm sóc thêm nữa.
Cố Nam Chi kêu Thu Từ đem người dẫn đi, chỉ có điều còn chưa thể mang về Hầu phủ, nàng dùng cơm tối xong mới trở về.
Nàng mang theo Hạ Linh và Thu Từ, mới vừa tiến vào cửa Hầu phủ thì Lỗ ma ma liền đến, tất nhiên là lão phu nhân mời nàng qua đó.
Tùng Thọ Đường bị cháy không nhẹ, vẫn còn chưa có tu sửa xong, lão phu nhân còn ở tại Hạc Minh Viện.
Vừa mới gặp Lỗ ma ma, trong lòng Cố Nam Chi đã hiểu ngay.
Thu Từ kéo bà ta quay qua một bên nghe ngóng, lão phu nhân mời thế tử phu nhân bọn họ là có chuyện gì gấp gáp hay sao, gương mặt Lỗ ma ma bình tĩnh, chỉ nói đến đó thì biết.
Đúng là cái ngữ khí như vậy.
Hạ Linh và Thu Từ liếc nhau, tất cả đều lo lắng nhìn qua Cố Nam Chi.
Cố Nam Chi cong mắt cười một tiếng, nàng bắt Giang Lâm Nguyệt gò bó ở Lãm Nguyệt Các, mưu đồ lâu như vậy, không phải chính là chờ đến một ngày này sao?
Chờ khi đến Hạc Minh Viện, Triệu thị, còn có Bùi Lạc Bạch đều ở đây.
Thấy nàng tới, sắc mặt mỗi người đều không tốt, ánh mắt nhìn qua nàng hoặc nhiều hoặc ít đều đem theo ý trách cứ, giống như nàng đã phạm vào cái chuyện sai gì động trời lắm vậy.
Vết thương trên đùi Lão phu nhân vẫn còn chưa có tốt hẳn, di chuyển chưa thuận tiện, cả người nằm ngiêng một bên ở trên giường.
Sau khi nàng hành lễ xong xuôi, thần sắc lão phu nhân tỏ vẻ nguyên bộ dáng nghiêm nghị, bình tĩnh cất tiếng nói:
"Chi Chi, con chính là chăm sóc Khiêm ca nhi như vậy sao? Có người nào làm đích mẫu như vậy không? Con nếu là không muốn quản Khiêm ca nhi đều có thể nói thẳng, không cần phải ở trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu như thế, giày xéo Khiêm ca nhi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...