Editor: Khả Kỳ
Trong viện, hoa mai đỏ vừa chớm nở, đầu cành ôm hương, từng đóa từng đóa hoa mai đỏ thấp thoáng trong tuyết trắng, tăng thêm mấy phần tao nhã tinh tế.
Hạ Linh ở một bên cầm chiếc ô giấy dầu, bề mặt ô màu xanh, nét vẽ tre xanh cứng cáp màu đậm nhạt giao hòa, xem thì có lẽ không phải ô dành cho nữ nhi gia.
Cố Nam Chi ngước mắt nhìn thoáng qua, để Hạ Linh đi đổi một chiếc ô khác đến.
Hạ Linh thoáng sửng sốt trong chớp mắt, đây chính là thế tử tự tay vẽ, là chiếc ô tiểu thư thích nhất, hôm nay sao lại như vậy? Mặc dù trong lòng nàng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi một chiếc ô khác.
Cố Nam Chi ôm lò sưởi trong tay, nàng mặc một bộ váy dài màu thiên thanh như bầu trời sau cơn mưa, sạch sẽ, trong suốt, cho người ta một loại cảm giác thư thái thoải mái, bên ngoài khác chiếc áo khoác màu trắng, ống tay áo, cổ áo được điểm xuyến bằng thỏ lông trắng, một thân trang phục thanh lệ thoát tục, lại không hề nhạt nhẽo.
Từ Lãm Nguyệt Các ra ngoài, nàng dừng cước bộ, ngoái đầu nhìn về hướng tấm biển bị phần lớn tuyết che đi một nửa, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra phần chữ phía trên.
Nghe nói đây là năm Bùi Lạc Bạch vừa tới tuổi nhược quán tự mình viết lên, hơn nữa hắn còn tự mình treo lên.
Gương mặt nàng giương lên một nụ cười trào phúng, hắn thật đúng là nằm mơ cũng muốn ôm Giang Lâm Nguyệt vào lòng.
Bà tử ở Tùng Thọ Đường thấy nàng tới, lập tức vén màn lên đón nàng đi vào.
Trong phòng, ngọn lửa than đang cháy rực, một dòng khí nóng ùa vào mặt lặng lẽ làm tan đi không khí lạnh nhiễm trên người Cố Nam Chi.
Nàng nhẹ ngước mắt qua, bên trong cười nói rộn ràng, một nhà vui vẻ hòa thuận.
Có lẽ nhìn thấy một người ngoài là nàng tới, lời vui tiếng cười đột nhiên ngưng lại, bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng đọng.
Đúng, người trong phòng này tất cả đều là cốt nhục chí thân, ngoại trừ nàng.
Nàng cử chỉ thong dong, tư thái ưu nhã tiến lên hành lễ lão phu nhân cùng Triệu thị.
Lão phu nhân vẫn trước sau như một đối đãi tử tế với nàng, tự tay đỡ lấy nâng nàng lên, ngữ khí từ ái, cả khuôn mặt đều tỏ vẻ lo lắng hỏi thăm thân thể của nàng.
Nàng cúi rũ bờ mi xuống, nhàn nhạt cười nói:
"Chỉ là bị nhiễm phong hàn, khiến tổ mẫu lo lắng mệt mỏi rồi."
Triệu thị ôm Khiêm ca nhi trong ngực, cũng đi theo hỏi vài câu.
Nàng vừa đến thì có hai ánh mắt rơi vào trên người nàng, một là của Bùi Lạc Bạch, một là của người đang đứng ở trong góc Giang Lâm Nguyệt.
Bùi Lạc Bạch chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, hắn đè nén lại sự chán ghét trong đáy mắt, vội vàng dời ánh mắt đi.
Phu vi thê cương, Cố Nam Chi thoáng khom người nhẹ với hắn cung kính nói: "Gặp qua thế tử."
(Phu vi thê cương: câu này không biết dịch rõ ra như nào, có nghĩa là người chồng cao quý hơn, là cương thường phép tắc của người vợ, nôm na thì đối với vợ, chồng là trời)
Bùi Lạc Bạch vốn tưởng rằng nàng lại bất chấp không quản mà bám lấy hắn bất kể hắn ở đâu, bất cứ lúc nào, chỗ nào, chỉ cần thấy hắn, ánh mắt nàng cũng sẽ nóng bỏng như ánh nắng mùa hè, không biết dè dặt là vật gì, nhìn thấy làm cho người ta sinh ra phiền chán.
Thấy nàng chưa từng nhìn hắn nhiều thêm một cái, hắn hơi giật mình, bờ môi hiện lên một tia giễu cợt, khó có được nàng lại biết thu liễm.
Giang Lâm Nguyệt vẫn còn đang bất động thanh sắc dò xét nàng, dưới ống tay áo rộng, ngón tay nàng ta nắm chặt lại, một dòng cảm giác nguy cơ tự nhiên sinh ra.
Nàng ta biết Bùi Lạc Bạch không thích Cố Nam Chi nhưng lại chưa từng nghĩ tới, Cố Nam Chi lại xinh đẹp động lòng người như thế.
Gương mặt tươi như một đóa phù dung, làn da trắng hơn tuyết giống như chạm mạnh vào sẽ vỡ, khuôn mặt như vẽ, đôi môi không tô mà vẫn đỏ hồng, xinh đẹp lại không tầm thường, ngược lại mang theo vài phần trang nhã thanh lệ thoát tục.
Cùng Cố Nam Chi so sánh, với dung mạo tiểu gia bích ngọc này của mình, lập tức lộ ra sự vô vị nhạt nhẽo.
"Chi Chi, đây là Khiêm ca nhi, là cốt nhục của huynh trưởng của Lạc Bạch.
Con cũng biết, nửa năm trước Trường Khanh tử trận sa trường, mẫu thân của đứa nhỏ này là người tình thâm ý trọng, cũng đã theo hắn cùng đi rồi, chỉ còn lại hài tử đáng thương này.
Công huân của Lạc Bạch có được cũng nhờ có công lao đại ca con, tổ mẫu có ý đem đứa nhỏ này nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa của con, thứ nhất có thể cho con cái thanh danh hiền lương thục đức, thứ hai cũng dính lấy hỉ khí, sớm ngày nở hoa kết trái, để tổ mẫu toại nguyện bế tôn nhi ruột thịt."
Lão phu nhân lôi kéo Cố Nam Chi ngồi ở bên người, lộ ra vô cùng thân thiết, bà đưa tay ôm Khiêm ca nhi từ trong ngực Triệu thị qua.
Hài tử năm tuổi môi hồng răng trắng, vô cùng đáng yêu, rụt rè nhìn qua nàng:
"Chào thẩm nương."
Lí do lão phu nhân thoái thác thật đúng là không khác gì so với ở kiếp trước.
Cái gì mà tình thâm ý trọng, thật sự là quen làm người khác buồn nôn.
Mẫu thân Khiêm ca nhi không phải vẫn hoàn hảo đứng ở nơi đó sao?
Còn nhớ lúc trước bởi vì Khiêm ca nhi cùng Bùi Lạc Bạch giống nhau đến mấy phần, chỉ trong chốc lát nàng đã thích đứa bé này, thật thật đau tận tâm can đi.
Thậm chí nàng còn thường xuyên tưởng tượng ra dáng vẻ của con nàng cùng Bùi Lạc Bạch trông như thế nào!
Bây giờ nhìn kỹ mặt mày đứa nhỏ này cùng Bùi Lạc Bạch giống nhau, cái mũi cùng đôi môi lại cực kỳ giống Giang Lâm Nguyệt, là nàng ngu xuẩn mới không có để ý tới.
Cố Nam Chi cực lực đè xuống hận ý trong lòng, bọn họ muốn để nàng nhận Khiêm ca nhi, có gì mà không được?
Đợi một ngày tòa nhà lớn sụp đổ, đây chính là bằng chứng như núi cho tội trạng của bọn họ.
Thấy nàng trầm mặc không nói, Bùi Lạc Bạch lạnh mặt nói: "Cố Nam Chi, chuyện này ý kiến của nàng cũng không trọng yếu, ta cùng tổ mẫu đã quyết định rồi, chỉ là lịch sự thông báo có lễ cho nàng một tiếng thôi."
Lời nói ngụ ý, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý.
Trên thực tế chỉ là thời gian trong một khoảnh khắc, nhưng ngay cả khoảnh khắc này, hắn cũng không chờ kịp.
"Vẫn là tổ mẫu suy nghĩ chu toàn, con vừa rồi chỉ là đang nghĩ, nên đưa lễ gặp mặt gì cho Khiêm ca nhi mới tốt."
Nghe lời nàng nói ra, sắc mặt Bùi Lạc Bạch lúc này mới hoà hoãn lại.
Cố Nam Chi lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Khiêm ca nhi, nàng thân mật ôm thằng bé vào trong ngực, chọc cho thằng bé cười đến lên tiếng khanh khách, không ai nhìn ra thật sự nàng không thích đứa bé này.
Lão phu nhân cũng thở dài một hơi: "Ta biết ngay Chi Chi là đứa nhỏ hiểu rõ lí lẽ mà."
Triệu thị vội vàng muốn để tên cháu trai ruột của mình vào trong gia phả, bà ta vừa cười vừa nói:
"Đến Chi Chi đều đã đồng ý, vậy liền chọn ngày tháng tốt, nhanh nhanh đem danh tự đứa nhỏ này viết vào trong gia phả đi."
Bùi Lạc Bạch cũng có ý này.
Cố Nam Chi gật đầu: "Mẫu thân nói rất đúng."
Sự tình thuận lợi vượt quá tưởng tượng, lão phu nhân cũng rất cao hứng, nàng hướng Giang Lâm Nguyệt vẫy vẫy tay:
"Chi Chi, đây là nhũ mẫu Khiêm ca nhi, Nguyệt Nương, sau này còn cần nàng ta chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Khiêm ca nhi, con cảm thấy thế nào?"
Giang Lâm Nguyệt mặc một bộ màu be đứng sánh vai bênh cạnh, trên thái dương cài một chiếc trâm ngọc lệch sang một bên, cách ăn mặc mộc mạc, khí chất nhẹ nhàng như hoa cúc, nàng ta chậm rãi tiến lên, dịu dàng khẽ chào Cố Nam Chi.
"Nguyệt Nương bái kiến thế tử phu nhân."
Nhìn thấy một bộ dáng người vật vô hại, chỉ tiếc chiếc lưng thẳng băng đã tiết lộ dã tâm của nàng ta.
Dư quang Cố Nam Chi quét nhìn Bùi Lạc Bạch một cái, chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên một tia ẩn nhẫn, trong lòng nhịn không được cười lạnh.
Để Giang Lâm Nguyệt hành lễ với nàng, thật sự là ủy khuất nàng ta, nàng cũng không cho Giang Lâm Nguyệt thêm một cái liếc nhìn, ghé mắt nhìn về phía lão phu nhân.
"Đều nghe tổ mẫu."
Lão phu nhân trước sau đều không thích Giang Lâm Nguyệt, nếu không phải như vậy thì năm đó cũng sẽ không cưỡng ép chia rẽ bọn họ.
Phụ thân của nàng chẳng qua cũng chỉ là sư phó vỡ lòng của Lạc Bạch, một nữ tử cửa nhỏ nhà nghèo, cũng vọng tưởng làm thế tử phu nhân, không phải người si nói mộng sao?!
Trước khi Cố Nam Chi đến, lão phu nhân đã quở trách nàng ta rồi, bởi vậy dẫn tới Bùi Lạc Bạch bất mãn, tổ tôn hai người còn qua lại vài câu, có điều bọn họ đều che giấu vô cùng tốt, không có lộ ra vết tích thôi.
Cố Nam Chi không muốn nhìn thấy bọn họ thêm chút nào nữa, nàng ho nhẹ vài tiếng, đứng dậy mượn cớ bị ốm chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn lưu luyến không rời nhìn Khiêm ca nhi một chút, cho người ta một loại ảo giác nàng rất thích Khiêm ca nhi.
Lão phu nhân cùng Triệu thị hết sức hài lòng, quan tâm nàng vài câu, gọi người tiễn nàng ra ngoài.
Cố Nam Chi mới đi được mấy bước, Khiêm ca nhi đột nhiên khóc rống, dù sao còn là một đứa trẻ, mới vừa đến căn bản vẫn có chút sợ hãi, còn bị người xa lạ ôm vào trong ngực, thằng bé chỉ vào Giang Lâm Nguyệt thút tha thút thít hô lên: "Mẫu thân, con muốn mẫu thân......"
Giang Lâm Nguyệt đau lòng con trai, trong lúc nhất thời nàng ta không còn nhớ tới cái gì, vô ý thức hướng đến Khiêm ca nhi vươn tay ra: "Khiêm ca nhi đừng khóc, mẫu thân ở đây!"
Cố Nam Chi dừng bước chân, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...